Lâu lâu nghiêm túc luận công việc chút cho người ta khỏi nói mình toàn thơ thẩn lãng mạng :3
愛と命と縁と恩を大事にしたら、 運は必ず開けてくる ~
Người ta, sao có thể ngày ngày sống, ngày ngày làm, nhưng không 1 phút nào để tâm đến những thứ do chính mình kiến tạo?
Mình có thể, như mọi người vẫn nói, khá lạnh lùng, hời hợt và thường xuyên không - quan - tâm. Nhưng mình tin chắc rằng, với mọi thứ mình làm ra, dù là vì tiền, vì trách nhiệm, vì yêu thích hay vì những mối quan hệ mà làm đi nữa, mình chẳng bao giờ làm cho có, cho xong.
Mình quan niệm, giá trị thặng dư có được sau mỗi thứ chúng ta dốc hết tâm huyết làm chính là thứ kĩ năng được bồi đắp sau mỗi quá trình cật lực tìm hiểu, nghiên cứu và sáng tạo, định hướng. Càng làm qua loa, giá trị thặng dư không những không được sinh ra, mà còn chạy về phía âm vô cực, mòn hết mọi kĩ năng của chính bản thân và đưa mình vào cái lối mòn của tư duy và hành động. Nên lúc nào cũng cố gắng dặn mình, cái gì đã làm, phải làm hết mọi khả năng có thể có được, dù bên ngoài mình không có tỏa ra được cái vẻ gì là chuyên tâm. Vì thực sự, vẻ ngoài của mình sinh ra nó thế, nhìn lúc nào cũng bình thản và không gặp bất cứ khó khăn khi làm điều gì.
Mình không cần ai công nhận, chỉ bản thân mình hiểu rõ giá trị mình kiến tạo và những tâm sức mình dốc vào. Vì cái gì sinh ra từ những điều đó, cũng là vì chính bản thân mình là phần nhiều. Mình vị kỉ, nên thế thôi. Chẳng thể nói tốt đẹp hơn là vì cộng đồng hay vì lợi ích của chung gì gì đó.
Và mình luôn dặn dò những ai làm việc với mình, đừng bao giờ để bị môi trường và những mối quan hệ tác động, mà trở nên hời hợt, qua loa, đại khái với những gì bản thân làm ra. Vì quan niệm "Nó cho mình bao nhiêu mình chỉ làm đúng bao nhiêu đó" là mình đang bán rẻ chất xám của mình 1 cách vô tội vạ. Vì có những thứ đã quen nếp rồi, có bao nhiêu tiền bạc cũng không đổi lại được bao giờ.
Những người sống qua loa, làm đại khái, có bao giờ nhận ra sau tất cả, bản thân chỉ có tay trắng và đầu rỗng thôi không?