Có một thứ cảm giác kỳ lạ.
Tôi luôn yêu thích mùi thuốc lá vương trên người những người đàn ông thân cạnh. Có thể, họ không phải là những người luôn được bọc bởi khói thuốc lá, thảng hoặc, họ có thể hút nhiều, hút ít, hoặc thỉnh thoảng rất nhiều, hoặc đều đều rất ít.
Nhưng hẳn là những ai từng chạm đời mình vào khói thuốc, luôn mang trên người thứ mùi vị nồng đậm kỳ lạ, vương vương ...
Tôi còn nhớ, trong một lần ngồi cùng vài anh chị lớn nói về những thứ truyền thông, những câu chuyện thương hiệu, có nhắc đến qua sự thất bại của một nhãn thuốc lá không khói.
Không khói, thật sự là một thất bại.
Đôi khi, có những người đến với thuốc lá không phải vì hương vị, không phải vì nghiện, mà vì khói thuốc, như tôi, như anh, như một vài người còn mờ xa trong tâm trí. Với bản thân mình, tôi luôn nghĩ, nếu không có khói, thì việc hút thuốc chắc chẳng còn cần thiết, chẳng còn ý nghĩa gì. Vì tôi luôn thích nhìn những làn khói mỏng bay bay vất vương ngang tầm mắt.
Có lẽ vì thấy mình cũng hư ảo và mờ sương như thế mà thôi.
Tôi nhớ mùi thuốc vương trên vai anh, rất nhẹ, khi tôi dụi đầu vào, cố gắng hít sâu mới nhận biết được. Mùi thuốc ấy, còn vương trên ngón tay anh mỗi khi xoa má tôi nhè nhẹ, vương trên chiếc giường nhỏ vốn chỉ có dư vị ẩm ướt của những đêm cạn khô nước mắt ngắn dài.
Cạnh anh, lúc nào cũng là thứ mùi hương đó, nồng đậm, giản dị. Không giống như những người đàn ông khác từng cạnh tôi, hòa trong mùi khói thuốc là hương nước hoa váng vất.
Dù không phải tôi không ám ảnh những mùi hương kia.
Nhưng chính thứ hương vị đặc trưng và đơn độc ấy, khiến tôi thấy anh gần tôi hơn bao giờ hết. Lạ kì làm sao, những ngày anh theo đuổi, bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu ân cần, lòng tôi vẫn đóng khép, thế mà vô tình nhận biết thứ mùi hương kia, tôi lại thấy gắn kết và thương anh vô ngần.
Sao có thể tin được, khi mà cảm giác gần gũi ai đó, thương ai đó, đưa tay níu ai đó ở cạnh mình, lại chỉ vì bàn tay ấy vương thứ mùi hương mình đã từng cho là chết chóc, thứ mùi hương đi theo mình suốt những quãng ấu thơ mà không thể nào yêu thích nổi, thứ mùi hương mà chỉ cảm nhận được đến tận cõi lòng trong những ngày tuyệt vọng cùng cực hút xa.
Đêm qua, khó ngủ.
Bỗng nhớ mùi hương ấy đến tận cùng ...