Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Khói thuốc








Có một thứ cảm giác kỳ lạ. 

Tôi luôn yêu thích mùi thuốc lá vương trên người những người đàn ông thân cạnh. Có thể, họ không phải là những người luôn được bọc bởi khói thuốc lá, thảng hoặc, họ có thể hút nhiều, hút ít, hoặc thỉnh thoảng rất nhiều, hoặc đều đều rất ít. 

Nhưng hẳn là những ai từng chạm đời mình vào khói thuốc, luôn mang trên người thứ mùi vị nồng đậm kỳ lạ, vương vương ... 

Tôi còn nhớ, trong một lần ngồi cùng vài anh chị lớn nói về những thứ truyền thông, những câu chuyện thương hiệu, có nhắc đến qua sự thất bại của một nhãn thuốc lá không khói. 

Không khói, thật sự là một thất bại.

Đôi khi, có những người đến với thuốc lá không phải vì hương vị, không phải vì nghiện, mà vì khói thuốc, như tôi, như anh, như một vài người còn mờ xa trong tâm trí. Với bản thân mình, tôi luôn nghĩ, nếu không có khói, thì việc hút thuốc chắc chẳng còn cần thiết, chẳng còn ý nghĩa gì. Vì tôi luôn thích nhìn những làn khói mỏng bay bay vất vương ngang tầm mắt. 

Có lẽ vì thấy mình cũng hư ảo và mờ sương như thế mà thôi. 

Tôi nhớ mùi thuốc vương trên vai anh, rất nhẹ, khi tôi dụi đầu vào, cố gắng hít sâu mới nhận biết được. Mùi thuốc ấy, còn vương trên ngón tay anh mỗi khi xoa má tôi nhè nhẹ, vương trên chiếc giường nhỏ vốn chỉ có dư vị ẩm ướt của những đêm cạn khô nước mắt ngắn dài. 

Cạnh anh, lúc nào cũng là thứ mùi hương đó, nồng đậm, giản dị. Không giống như những người đàn ông khác từng cạnh tôi, hòa trong mùi khói thuốc là hương nước hoa váng vất.

Dù không phải tôi không ám ảnh những mùi hương kia. 

Nhưng chính thứ hương vị đặc trưng và đơn độc ấy, khiến tôi thấy anh gần tôi hơn bao giờ hết. Lạ kì làm sao, những ngày anh theo đuổi, bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu ân cần, lòng tôi vẫn đóng khép, thế mà vô tình nhận biết thứ mùi hương kia, tôi lại thấy gắn kết và thương anh vô ngần. 

Sao có thể tin được, khi mà cảm giác gần gũi ai đó, thương ai đó, đưa tay níu ai đó ở cạnh mình, lại chỉ vì bàn tay ấy vương thứ mùi hương mình đã từng cho là chết chóc, thứ mùi hương đi theo mình suốt những quãng ấu thơ mà không thể nào yêu thích nổi, thứ mùi hương mà chỉ cảm nhận được đến tận cõi lòng trong những ngày tuyệt vọng cùng cực hút xa. 


Đêm qua, khó ngủ.

Bỗng nhớ mùi hương ấy đến tận cùng ... 



Là Đủ ...







Em không muốn mặc đồ siêu nữ
Để chiến đấu vì một thế giới tự do
Chỉ muốn đeo chiếc tạp dề màu đỏ
Có chiếc túi đựng thật to
Giấu trong đó vài công thức nấu ăn đặc biệt
Dành riêng cho một người
Trở về sau một ngày mỏi mệt
Sẽ ùa vào căn bếp và mè nheo
- Hôm nay anh muốn ăn canh cải với nấm mèo
Và được ôm em khi nằm ngủ
...
Như vậy
với em

là đủ.



Thế giới của anh








Cùng anh gặp đồng nghiệp cùng công ty, vậy là anh và họ ngồi trò chuyện với nhau. Em chỉ im lặng lắng nghe. Những câu chuyện về kế hoạch, về chiến lược, và những thứ xa xôi vượt ra khỏi suy nghĩ bé nhỏ của em. Về ứng xử, về người này, người nọ, về những câu chuyện không có hồi kết giữa nhóm này và nhóm kia, về những toan tính ở trong đầu họ.

Em ngồi yên, tưởng tượng về một ngày rất khác với những ngày của em, công việc khác, trách nhiệm nặng nề, quyết định to lớn, một bước đi lại có những ảnh hưởng khác nhau, những ngày của anh là những ngày em vẫn còn chưa biết hết.


Thế giới mà anh bước vào hằng ngày cũng vậy.

Không giống thế giới của em.

Chào nhau ra về rồi, anh mới quay sang em, trở lại là anh - của - em thân thuộc. Quen anh, em cũng đã quen với chuyện gặp người quen, gặp đối tác, gặp cộng sự, v.v.. của anh. Quen với chuyện anh hay hủy hẹn vì anh bận quá. Em cũng không thấy phiền. Dù không thể bảo rằng em không bận tâm, không buồn bã.

Anh đưa em về, hỏi em tại sao em yên lặng vậy.

Thế giới của anh khắc nghiệt quá.

Tự dưng nhìn anh, em thấy anh rất lớn.

Mà em lại chỉ là một đứa nhỏ quá bé mọn mà thôi.




Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

Những quãng bình yên


"Chỉ có tôi hiểu, vòng tay ấm áp mỗi khi anh ôm siết tôi.
Chỉ có tôi hiểu, tình yêu mà anh vì tôi đắp xây." - [ Điều ngọt ngào nhất










Anh thường rời đi vào sáng sớm...,


Ngay khi tôi chưa kịp chuẩn bị xong cho một buổi sáng của mình. Anh đi trước, còn tôi, vẫn còn bận rộn loay hoay chuẩn bị nhiều thứ, một cách rất con gái. 

Thật ra, tôi vẫn chưa nhớ nổi từ lúc nào mình lại trở nên con - gái đến mức ấy, với những váy áo, phấn son và phù phiếm. Bạn nói tôi rằng, có phải tôi đã đi qua biến cố gì đó, để thoắt cái, bạn không còn thấy cô gái nhỏ luôn tóc ngắn, áo pull, quần jean, giày thể thao ở tôi đâu nữa, mà biến thành tôi như bây giờ. 

Tôi cũng chẳng biết. 

Có lẽ đôi khi chúng ta sẽ vô thức đi qua một giai đoạn nào đó, rồi thay đổi, mà chẳng hay biết, cũng chẳng cần nguyên do. Cứ thế mà trở nên vô chừng với mình, với mọi thứ xung quanh, lặng lẽ. 



Những ngày ít ỏi hiếm hoi chúng tôi cùng nhau, anh sẽ rời đi trước, vì công việc, vì tôi thường hay thẩn thờ buổi sớm, hoặc vì gì đó, với tôi, cũng chẳng phải chuyện gì đó quá to tát hay lớn lao. Khi tôi quay trở về phòng sau những bước vệ sinh sáng sớm, anh đã ở đó, chỉn chu mọi thứ, và nhìn tôi cười. Hoặc, cũng có những lúc, anh đã mang xong giày, cầm theo balô, đứng ở cửa phòng đợi tôi quay lại.

- Anh đi trước nhé!

Anh luôn nói câu ấy vào những buổi sớm bên nhau.

Anh có rất nhiều câu nói thường nói với tôi, những câu nói giống nhau lặp đi lặp lại, tôi thường trêu chọc anh nhiều vì những câu nói ấy, cả câu này cũng vậy. Vì lúc nào anh cũng đi trước, lúc nào cũng là câu nói đó, tôi không khó chịu, chỉ là đôi lúc nghĩ tới, sẽ bất giác bật cười. 

Tôi bảo mình là người chậm cảm - như cách một quyển sách tôi thích định nghĩa loại người giống như tôi, những người có cảm xúc đến muộn. Nên đôi khi, anh thấy tôi buồn chẳng - vì - gì - cả, hoặc tôi quay lại một câu chuyện nào đó đã đi qua từ khá lâu, hoặc thỉnh thoảng, tôi bật cười khe khẽ lúc cạnh anh, hay cả lúc không cạnh anh, vì nhớ đến một điều gì đó, giữa anh và tôi, tôi và anh, hoặc cũng đôi khi là những chuyện vụn vặt thoáng qua trong tôi bất ngờ.


Nhưng điều tôi thích nhất mỗi sáng có anh cùng thức dậy, là nụ hôn chào tạm biệt của anh. 
Thường đó chỉ là nụ hôn ngắn, nhanh nhưng tôi thường luôn rất trông chờ nó.

Mỗi sáng như thế, tôi lại đứng tựa ở mép cửa, nhìn anh mang giày rời đi, anh sẽ nói câu nói quen thuộc, rồi hôn tôi một cái nhẹ như cách một chiếc lá rơi nhẹ trên mặt hồ, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào má tôi, thỉnh thoảng không, cười với tôi, rồi rời đi. 

Những khi ấy, tôi chỉ mơ hồ đứng ở đó, một khoảng. 

Phần vì, như đã nói, những buổi sớm ngày tôi hay thơ thẩn, phần vì tôi vẫn còn cố gắng ghi dấu những khoảnh khắc bình yên của ngày mới, có anh.

Có đôi lúc, anh cũng nhìn tôi một khoảng ngắn, tôi tự hỏi mình, liệu anh có đủ tinh tế để nhận ra những gì trong mắt tôi những sớm ngày bình yên ấy. Hoặc anh không nhận ra, tôi tin rồi mình cũng sẽ trải bày trên con chữ, ở đâu đó, như lúc này, hoặc giả, lại giữ lại trong lòng những gợn nhẹ rất an yên như những điều nhỏ nhoi khác tôi giữ trong lòng những ngày cạnh nhau. Tôi lưu giữ những ấm áp nhẹ nhàng đó, biến nó thành thứ năng lượng thường trực giữ trong người, và xoay mình, bước ra ngẩn nhìn bao nhiêu sóng gió ngoài kia. Những sóng gió mà nếu xa rời qua lâu những quãng bình yên tôi có, tôi sẽ mệt nhoài, gục ngã, sẽ lại thấy thế giới vô chừng này không còn nơi đâu cho tôi nương náu. Nên thoảng hoặc, tôi lại trẻ con, dỗi hờn khi anh để tôi lại 1 mình một quãng quá lâu, khi tôi đang hoang mang, lạc lõng và điên rồ, một kiểu trẻ con trong tôi.  

Và lần này, tôi chọn ghi lại những cảm giác, để khi yếu lòng, sẽ đọc, và nhớ được mình vẫn còn những phút bình yên, hiếm hoi, nhưng ấm lòng.

Chẳng ai ngăn nổi những bão giông vô ngần ngoài kia cánh cửa, thì tôi chỉ cần anh đừng để tôi trôi đi xa quá những an yên, vậy thôi ... 





Vết thương










Vết thương trên thịt da có thể có trăm ngàn chỗ, còn vết sẹo trong lòng lại chỉ có một chỗ.

Vết dao trên mình tôi đầy rẫy, dao nào dao nấy chém trúng các chỗ khác nhau, đâu có ai chém đúng ngay vết thương cũ của mình.

Nhưng vết thương trong lòng lại khác, dao nào dao nấy cứ bửa đúng một chỗ, mà lưỡi dao đâu phải cố ý bửa đúng chỗ đó.

Nó chém trúng chỗ đó chẳng qua vì chỗ đó là chỗ dễ bị dao chém nhất, không muốn chém trúng chỗ đó cũng không được.

Bởi chỗ đó là chỗ yếu đuối dễ bị thương nhất trong tâm hồn mình. Cho dù vết thương đã hồi phục, chỉ cần vừa hồi tưởng tới là lại lập tức tái phát.

.

Tôi sợ âm nhạc, nó luôn khiến tôi nhớ tới những chuyện không nên nhớ.

Nó luôn làm cho vết thương cũ tái phát.



-  Ai cùng tôi cạn chén. - 




Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015

Mệt rồi







Hôm nay mệt rồi
cho em mượn tay anh gối đầu một chút
ngày mai thức dậy mà tiếp tục
đường vẫn còn dài…

Giá mà cứ hết một ngày
lại nắm tay nhau bình yên rồi quên hết
quên những lo toan, quay cuồng, mỏi mệt
quên đủ thứ chuyện xô bồ…

Em chỉ muốn được bình yên như bây giờ
nghe hơi thở ấm phả vào gáy cổ
những nỗi bon chen không tồn tại nữa
chẳng còn có gì ngăn cách giữa chúng ta…

Em chẳng còn mơ tưởng những thứ quá xa
như giấc mơ của cô nàng mười ba, mười bảy
chẳng muốn những đền đài lóe lên trong lộng lẫy
mà tìm quanh chẳng thấy một bàn tay…

Giờ thì anh đã ở đây
giấc mơ em cần bây giờ chỉ vậy
trước mặt một người không cần che đậy
được là chính mình thấy thoải mái hơn…

Ở đây đi cho em tựa lúc cô đơn
lúc dỗi hờn còn có người mà cấu véo
em có vụng về với anh cũng thành khéo
tại vì yêu thôi!




Em sẽ thôi là người rót Biển vào chai ...






Em sẽ thôi là người rót Biển vào chai
Thôi làm kẻ mộng mơ viết nên những lời thơ từng trải
Thôi làm người đi hoang và ca những bài ca mê mải
Thôi làm kẻ đa tình
Chỉ biết khóc hàng đêm


Em sẽ thôi làm người đứng cạnh, nhưng xếp thứ hai
Để nhường anh cho những điều duy nhất
Em sẽ thôi oằn mình nhìn những nổi đau cùng cực
Xót xa gì
Cũng chỉ đến thế thôi ...



 



Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

[Ngắn] - 26






Em bỗng nhận ra tất cả sự bình thường
như cách anh làm với người dưng xa lạ
cuối cùng với anh, em chẳng là gì cả
chỉ là em mơ hồ mà ngộ nhận, thế thôi!


(September Rain)

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015

Xin được quỳ gối dưới mái nhà







Khóc thét lên cho nỗi đau của người mình thương nhớ
nhưng vẫn không thể
mang người đó trở về

Dù có mắng chửi cuộc đời cả trong những giấc mơ…

Đã không còn có thể nắm lấy bàn tay để tìm lại hơi ấm ngày xưa
không còn có thể choàng vai mà mặc kệ cuộc đời khốn khó
không còn có thể hỏi han nhau trong những bữa cơm sum vầy nhiều bày tỏ
không còn có thể thức cạnh nhau trong những đêm nhiều gió
dưới một mái nhà…

Làm thế nào biết mất mát khi mọi thứ vẫn bình thường trong từng ngày qua
thậm chí đôi khi tự nhủ rằng yêu thương ấy là mãi mãi
lo toan cho những giận hờn chung quanh mà quên mình trẻ dại

cuộc đời ai cũng có lỗi

ngoại trừ bản thân…

Cho đến lúc nhận ra mình chưa bao giờ đơn độc để phân vân
thì phía sau lưng đã là một khoảng không đầy ám ảnh
khóc cho đến bao nhiêu lần người cũng đã không còn về và đứng bên cạnh
mong gì đến một cái dang tay dù trời không trở lạnh
mong gì được bao dung…

Mình đã sống qua từng ngày bằng quá nhiều những vô tâm
dù trong tiềm thức vẫn mơ làm đứa trẻ
biết vẫn còn gia đình sao cứ đi hoài như người xa lạ
bất chấp cả những đắng cay lẫn nghiệt ngã
chỉ cố nghĩ cho mình…

Đâu biết rằng được dõi theo từ mỗi sớm bình minh
được dõi theo bằng từng lời cầu nguyện
được dõi theo như ngọn gió trên sa mạc
được dõi theo như thể cả đời mình đi lạc
ngay từ lúc bắt đầu…

Trở về đi, cho dù người có đang ở nơi đâu
hãy để thiên đường cho một ngày nào đó
bao nhiêu lời cần nói với nhau, cần như hơi thở
làm ơn đừng mỉm cười, đừng bao dung như là phải thế

đừng thứ tha…

Sẽ phải xin lỗi bao nhiêu lần
khi quỳ gối dưới mái nhà…


Mưa ...



[Mưa làm phượng rơi xơ xác - cửa sổ cty ... ]

"Tôi đã treo chiếc lá lên phơi cùng quần áo

Trời tháng sáu
dễ giận hờn như cô gái đôi mươi

Tháng sáu rồi, anh có thấy gì khác không?
Tôi thấy nhiều mưa dễ sợ
ngồi một mình trong vai loài chim đi ở trọ
mà cứ lại mưa, lại nhớ nhà

Tôi đã hát cả ngày vào hôm qua
nên bữa nay nằm úp mặt vào tường để nghĩ về những nỗi buồn tuổi trẻ
những cơn mưa rụng lá
nên đành hong khô rồi cất thành "cũng đã từng xanh"

Tháng sáu chênh vênh
đếm một nửa năm đi qua, thêm vài lần, cứ thế mà già quắt lại
sợ một ngày mưa thấy mình đưa tay ra đã hết buồn hoang hoải
những ngón tay lạnh lùng
chẳng thấy sự vỡ tan

Em thì thầm nhủ "mưa hãy ngoan"
áo em mỏng quá, ướt rồi sinh cảm lạnh
ta là hai kẻ đứng ở bến đợi mới vừa làm quen chóng vánh
ai dám tin?
cuộc đời quá không ngờ

Tôi kể về chiếc lá trong một bài thơ
bài thơ lan man cho tháng sáu, thanh xuân và đại khái
sau cơn mưa
ta lại tự về mê mải

và thi thoảng buồn, bởi tháng sáu hay mưa."

Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

Chỉ có anh là thật ...











- Mình chia tay nhau nhé!

Giọng cô nói thảng hoặc phả vào hư không, phả vào đêm vắng đọng những uể oải của gian phòng trọ ngột ngạt trưa hè. Bàn tay cô vẫn ve vuốt trên gương mặt anh gầy xương xương mỏi mệt, vẫn nép cả thân mình vào hơi ấm anh mỏng manh.

- Anh không giữ được em sao?

Giọng anh mỏng và êm như khói phủ. Bàn tay anh chầm chậm vươn lên, nắm lấy bàn tay cô đang ve vuốt, Ghì chặt. Chắc đây cũng là một lần hiếm hoi anh chủ động nắm lấy bàn tay cô và ghì siết. Là lần hiếm hoi anh chậm rãi hỏi cô một câu hỏi êm như không còn cần lời đáp.

- Đừng nói thế được không. Em làm anh thấy anh không giữ được ai hay điều gì bên mình ... 

---

Có một vài nỗi sợ hãi vô cớ luôn tồn tại song song với tình yêu.

Cũng như khi trong lòng cô bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm yêu đương kì lạ với một người đàn ông hoặc cậu trai nào đó, cảm giác sợ hãi mông lung vốn tiềm tàng trong cô cũng sẽ bắt đầu hiện diện rõ rệt hơn, với tần số và tần suất cũng dày đặc hơn.

Mà cô thì đa cảm, mà cô thì ích kỉ, nên cô luôn tìm cách cuốn cuồng chạy khỏi những sợ hãi mông mênh của lòng mình. 

---


Màn đêm như dối trá.

Cảm xúc như dối trá.

Hơi ấm như dối trá.

Nỗi đau như dối trá.

Chỉ có anh là thật, chỉ có anh là vẫn ở đây ... 


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Những Tòa Thành Xây Dở ... - 

(Tản Văn hoặc Truyện Ngắn sẽ một ngày nào đó (biết đâu) được ra mắt của mình) 





Tháng sáu




Tháng sáu về ngang ngõ
Vấp phải hạt nắng mai
Tơ tình kéo sợi dài
Vương hết mùa nắng cháy ...



Ai có thể yêu cô ấy khi cô ấy là cô ấy lúc này?








Cô ấy không nghĩ bất kì ai có thể yêu mình. 

Họ chỉ yêu phần cô ấy cho họ thấy, họ chỉ yêu những phiên bản của cô ấy mà họ có trong đầu. Những phần tính cách “cô ấy” dễ để thương, và dễ để hiểu. 

Ai có thể yêu một người lúc nào cũng lo sợ? 

Ai có thể yêu một người lúc nào cũng tự cảm thấy mình tổn thương? 

Ai có thể yêu một người không tự điều khiển được cảm xúc của mình?

Ai có thể yêu được một người buồn đau đến mức không thể bước ra khỏi chiếc giường của mình? 

Ai có thể yêu được một người tự bản thân đẩy tất cả mọi người ra khỏi cuộc sống của chính mình? 

Ai có thể yêu được con quái vật xấu xa trong lòng cô ấy? 



Ai có thể yêu cô ấy khi cô ấy là cô ấy lúc này?




Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Khóc






Rồi tôi khóc, ở cuộc đời mỏi mệt này không biết đã bao nhiêu lần đánh gục ý chí phấn đấu và vươn lên của những con người nhỏ bé như tôi. 

Tôi khóc giữa dòng người lãnh cảm qua lại trên con phố một cách vồn vã, trong đáy mắt họ tựa như chỉ còn suy tư đến những thứ “cơm, áo, gạo, tiền” rồi thôi. Tôi khóc dưới bầu trời trong xanh và những đám mây bàng bạc lững thững đó, thầm ước mong có một cơn mưa chợt đến để rồi đẩy lùi đi toàn bộ ưu tư phiền muộn cùng mình. 

Tôi khóc ở một ngã tư đường phân thành bốn ngã riêng lẻ, không biết mình sẽ bước về phía ngã nào, rồi có ai nguyện cùng sánh bước với mình nơi con ngã mình đã lựa chọn đó không? Hay sẽ chỉ gặp gỡ thêm những rắc rối và mỏi mệt luôn sẵn sàng đánh ngã bản thân thêm một lần nữa?



Thiêu thân







- Cậu muốn yêu như thế nào?

- Giống con thiêu thân yêu mê đắm thứ ánh sáng ấm nóng, bất chấp hiểm nguy để lao vào ngọn đèn kì diệu. không nhất thiết phải kéo dài mãi mãi, một chút và chầm chậm thôi cũng được. để có thể sưởi ấm được nhau trong vài khoảnh khắc, vài giờ phút. để cảm nhận sâu sắc giây phút viên mãn nhất khi được yêu thương ai đó, và ai đó cũng yêu thương mình.

- Nhưng rồi... chúng cũng sẽ chết rất nhanh sau đó.


- Nhưng ít ra, chúng không bao giờ hối hận vì đã làm vậy. tại sao chúng ta lại phải phiền muộn về việc sẽ xảy ra sau khi được trải qua những giây phút ấm áp, và nghĩ suy rồi bản thân sẽ đi về những ngã nào khác nhau? thực ra, tớ chỉ cần như vậy, cần chúng ta yêu nhau như những con thiêu thân yêu ánh đèn của mình là đủ.

- Và ánh đèn thì tắt, rồi sau đó sẽ bật lại. nhưng những con thiêu thân của ngày hôm trước thì không xuất hiện nữa...

- Vậy cứ để cho tớ làm thiêu thân, còn cậu thì làm ánh đèn của tớ, thế là được.



Những tòa thành xây dở




[Chúng ta vẽ trái tim thành một đường thẳng, 
chạy về phía mông mênh ... ]






Những cô gái như tôi thường hay bị ám ảnh bởi viễn cảnh mình và người mình thuơng một ngày nào đó sẽ chia xa, và thế là mối tình đứt đoạn. Là một ngày nào đó, là ngày mà tôi không biết liệu nó có phải là ngày mai, hay những ngày khác sắp tới, hoặc cũng có thể đã là ngày của hôm qua rồi. Như vậy, nghĩa là không chỉ khi còn bên nhau người ta mới sợ hãi sự chia xa, mà dù là khi họ đã hợp rồi lại tan tành, họ vẫn có thể tiếp tục lo lắng và sợ hãi cả quãng đời dài sau còn lại của mình.




Những cô gái như tôi không còn thích uống những thứ nước có đá lạnh. Tôi sẽ thích tự chọn cho mình một ly trà nóng, hoặc thứ gì đó cũng được, miễn là nó tạo ra sự ấm áp cho bàn tay tôi khi chạm vào là được, dù là cái ấm nóng có giả tạo cũng được, hoạ chăng chỉ là thứ tạm bợ, thì cũng được. 




Bởi lẽ một người đã mang trên mình đủ sự lạnh lẽo và hoang hoải rồi, họ tự nhiên sẽ không còn muốn bất kì thứ nào đó khiến cho tâm trạng họ phải cảm thấy mỏi mệt và trơ trọi thêm nữa.




Những cô gái như tôi thường suy nghĩ đến thứ gì đó vĩnh cửu, bất tận, và trọn đời. Ví như tôi và người tôi thương có thể có một tình yêu vĩnh cửu, sống trên một cánh đồng bất tận, và được bên nhau trọn đời. Đó là tâm niệm được tan hoà với ảo mộng, nó đẹp đẽ, nhưng bản thân tôi vẫn nhận thức được đâu là thật đâu là giả, vẫn nhận thức được người đang ở cạnh mình hiện tại có phải là người sẽ trải qua những năm tháng cuối cùng của cuộc đời tại một vùng đất nào đó hay không.




Vì thế, có những suy nghĩ chỉ tồn tại trong lòng và xây dựng thành một toà thành nho nhỏ, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc nó đổ sập thôi.