Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Những ngày cuối năm ...



"Cuộc đời của chúng ta đã có quá nhiều cay đắng và lỗi lầm
Cuộc đời của chúng ta đã có hờn ghen và giận dỗi
Cuộc đời của chúng ta đã có quá nhiều hoài nghi và tiếc nuối
Cuộc đời của chúng ta đã có quá nhiều âu lo và nông nổi
Quá nhiều hoang mang...

Nên đừng đau nữa, được không
Vì yêu thương ấy sẽ quay lại với gấp đôi những ân cần..." - NPV

[30.12.03]
...


...
Và năm cũ sắp qua đi, năm mới lại đến.
Như 1 lẽ tất yếu bất biến của thời gian <3
...

Những ngày cuối năm, luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất.
Đôi lúc buồn cười vì vốn dĩ cả năm khá là nhàn rỗi, thậm chí đã có những thời điểm nhàn rỗi đến tan chảy, đến mệt mỏi, đến bức bối và muốn biến mất đi.
Vậy mà cuối năm tràn tới, mang theo những chuyện buồn vui, những kế hoạch, dự tính, cơ hội, công việc, đam mê. Tất cả trộn chung và đan xen cho một mùa đông lạnh buốt mà vả mồ hôi. Cho một năm mới sắp đến đủ đầy và mãn nguyện.

Những ngày cuối năm nhiều gió, thiếu ánh nắng.
Mặt trời đôi khi trốn sau vầng mây xám xịt chứ không tỏa ra thứ ánh nắng gay gắt chói lòa cố hữu của đất Sài Gòn quanh năm hết mưa lại nắng.
Ấy vậy mà lại không thấy lạnh lòng, chỉ mỉm cười cảm ơn những gì cuộc sống đã ban cho ta, thấy mình thật đủ đầy và hạnh phúc.

Những ngày cuối năm đêm ngắn, ngày dài.
Cả ngày bận rộn loay hoay với những việc không tên lấp đầy đi mọi khoảng trống mông mênh để mà suy nghĩ cái này, tính toán cái kia và tranh đua những điều vụn vặt. Để rồi khi đêm xuống thỉnh thoảng trong cơn mơ lại thấp thoáng những hình ảnh mờ ra, như màn hình ti vi chiếu lại những đoạn kí ức rời rạc, mong manh mà xa khuất.
Tự dưng ngồi dậy, đắp thêm tấm chăng và mong mỏi những người đã đi qua trong quá khứ cũng đang ấm áp sum vầy.

Nhưng ngày cuối năm lo toan vất vả.
Tự dưng lại nhớ gia đình nhiều hơn những nỗi nhớ không tên. Người già nào không bị phong thấp, và mùa lạnh nào không mang lại đau đớn nhiều hơn.
Tự nhủ lòng chỉ là đang vật lộn với vận mệnh để đem lại cái hạnh phúc tương lai, mà đôi khi yếu lòng rớt nước mắt thấy tương lai sao mà xa quá, mà con người lại mang số mệnh hữu hạn.
Biết có mấy mùa lá rụng, mấy mùa đợi mong ?!

Những ngày cuối năm tràn về tiếng cười và hơi ấm.
Trời lạnh người với người gần nhau hơn, bận rộn cỡ nào thì cũng có tụ tập hội họp. Lại được chìm vào trong hơi ấm của những con người xung quanh. Cười nói để biết mình không lẻ loi, mình còn đang sống.
Có những khoảnh khắc mình thấy cô đơn giữa muôn triệu con người, nhưng những ngày mong manh này lại khiến mình hạnh phúc với những đám đông.

Những ngày cuối năm cố gắng và quyết tâm.
Bắt đầu như thường lệ tổng kết cho xong những chuyện cũ, chọn lựa cẩn thận từng chuyện 1 cất vào chiếc hòm thời gian, vuốt phẳng nhưng nếp nhăn và lau bớt đi những giọt chua xót.
Bắt đầu mở quyển sổ mới ghi chép lại những điều cần làm, những kế hoạch dự định và mục tiêu. Có thể rằng cả năm cũng không hoàn thành xong, vì lúc nào ước mơ cũng "lố". Nhưng có có mà vươn đến còn hơn loanh quanh trong sân với những mộng bình yên.

Những ngày cuối năm siết chặt tay mình lại.
Không hơi ấm nào dài lâu bằng hơi ấm mình mang lại cho chính bản thân. Tập tự bước đi dù trên đôi chân hay đầu gối thì cũng phải là đôi chân và đầu gối của chính mình.
Yêu thương quanh ta chỉ hiện hữu khi ta đã học xong bài học về cách tự yêu thương chính mình, và nhìn ra những thứ nhỏ nhặt xung quanh làm nên những nụ cười hạnh phúc.

Những ngày cuối năm lạnh lắm. Nhưng lòng ta yên ... 

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Cho 23 nắng gió và nụ cười :)



"Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây

Những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt

Những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản

Những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn


Nêm vào những bình yên…"


[25/12/1990 - 25/12/2013]


Nhìn lại ~ 
...
Khi 22 tuổi, đón tuổi mới bằng cảm giác ấm áp khi có bạn bè xung quanh. Nhận ra rằng bản thân mình đang luôn đủ đầy và hạnh phúc. Có cha mẹ thương yêu, có người yêu chăm sóc, có bạn bè chia sẻ, có nơi chốn quay về, có ước mơ hướng đến, có mục đích tiến lên :)

22 tuổi. Nhận ra rằng muốn cái gì cũng phải trả cái giá tương xứng. Và không phải ai mỉm cười cũng đều tốt với mình. Rằng 1 môi trường mà lợi ích cá nhân luôn là tiên quyết thì cách duy nhất là ra khỏi, hoặc bão hòa. Mình chọn ra khỏi :) Vì mình không tan.

22 tuổi. Biết rằng dù mình dốc lòng với người mình coi là anh em bạn bè, dù mình đã cùng nhau trải qua những ngày gian khổ nhất. Thì một lúc nào đó, người không xứng đáng với tình cảm của mình cũng sẽ bị mình đá ra khỏi cuộc đời mình và quay sang cắn mình lại 1 nhát.
Đó không phải là chuyện hiếm hoi.

22 tuổi. Đối diện thực sự với những nỗi lo và những toan tính dài lâu. Không dễ dàng như 20, 21. Nhưng lại thấy trước mắt quá nhiều lối rẽ mà đôi chân nhỏ bé không thể đi thử hết các đường. Đành phải học cách chọn cho mình 1 lối, và chấp nhận mọi thứ cho dù con đường đó tươi sáng hay mây mù, chông gai hay hạnh phúc.

22 tuổi. Lạc quan là lẽ sống, biết rằng mọi thứ dù khổ đau hay hạnh phúc, rồi cũng sẽ trôi qua. Trân trọng và ghi nhớ mọi thứ thuộc về hiện tại, và luôn tin vào tương lai là cách duy nhất giữ cho con người luôn vẫy vùng như mình đứng thằng.

22 tuổi. Biết rằng có những thứ không thể gọi tên, không cách định hình, nhưng vẫn có thể làm cho mình ấm áp và hạnh phúc.

22 tuổi. Nhận ra rõ ràng mình là con gái, và mình vui, mình thích bản thân mình cứ là con gái như thế.
Là con gái, không phải ngẫu nhiên, chắc là phải có ý nghĩa gì đó, và mình hy vọng đó là cái ý nghĩa mà mình đang cảm nhận thời điểm này.

22 tuổi. Nhận ra lòng dạ con người đôi khi thật hiểm độc và tàn nhẫn dù điều đó xuất phát từ bản tính trẻ con. Trẻ con thì khờ dại, đàn bà thì âm mưa, tiểu nhân thì thâm độc. Cả 3 trong 1 thì là kẻ nên biến mất khỏi cuộc đời mình, dây mơ rễ má cũng nên cắt hẳn, đốt trụi, triệt tiêu.
Có những thứ mất đi rồi mới biết đáng ra mình nên vứt bỏ nó sớm hơn.

22 tuổi. Nhận ra cứ càng dễ đến thì càng dễ đi. Xích mích là 1 sợi tơ, nhưng nó sẽ nhanh chóng kết thành lưới nhện.
Có những việc, khi nhìn nhận rõ mà không thể dung hòa, nên từ bỏ sớm, bớt tơ vương.

22 tuổi. Nhận ra đôi khi nên lớn tiếng đòi lại quyền lợi cho mình. Và chỉ bản thân mình mới có thể bảo vệ tốt nhất mọi thứ cho mình mà thôi. Nhận ra đầu tiên nên học cách yêu thương chính bản thân mình trước đã. Rồi gia đình, rồi người yêu, rồi bè bạn, v.v... Nhưng tiên quyết vẫn là bản thân mình.

22 tuổi. Mới hay trên đời còn quá nhiều điều mình không thể hiểu nổi, và vì không hiểu nên cũng không chấp nhận nổi. Dù đã cố gắng, dù muốn dung hòa.

22 tuổi. Có người nhìn nhận năng lực bản thân mình là 1 kiểu hạnh phúc rất ngọt, rất sâu.

22 tuổi. Thấy mình thật giỏi, thật đẹp, thật đáng yêu và đủ thứ lời khen khác dành cho bản thân mình. Vì mình làm được và đến cùng những gì mình cố gắng.

22 tuổi. Vẫn có những thứ mình không thể chạm đến, và cách tốt nhất vẫn là buông tay.

22 tuổi. Thành công đôi khi bị trì hoãn, nhưng hết kẹt đường thì sẽ lại vi vu :)

22 tuổi. Tin rằng vạn sự tùy duyên, nhưng thành sự do thân. Cố gắng không bao giờ là thừa.

22 tuổi. Những gì trải qua luôn được ghi trong kí ức <3 Và blog <3 và sổ tay <3

22 tuổi. Được làm điều mình thích, cùng với người mình yêu mến. Dù là dài lâu hay khoảnh khắc đều rất tuyệt vời.



...
Và bước đi ~
...
Và 23 cũng đã đến. Cho một sự khởi đầu.

23 đến mang theo 1 cơ hội trải nghiệm mới, 1 nơi chốn mới với những thử thách màu xanh.

23 nhận ra mình vẫn có thể cười rất tươi, ôm rất ấm và làm rất hăng. Vậy là đủ cho 1 khoảng trời được coi là tuổi trẻ.

23 vẫn ôm mơ mộng, vẫn nuôi hoài bão, vẫn có mục đích và vẫn chạy đến tương lai.

23 sẽ có khó khăn, nhưng sẽ mỉm cười dù sướng vui hay đau khổ. Nhưng vẫn sẽ rơi nước mắt, thật lòng.

23 chui vào vòng tay ấm áp của những người thương yêu, để tiếp thêm sức mạnh đi trọn con đường mình ...


Chào tuổi 23, và hạnh phúc vì đã được sinh ra trên đời <3 

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Sống cho một đời hay sống cho một người ?!






Tuổi trẻ hoang hoải và vùng vẫy với cuộc sống và tình yêu.
Như một sáng lạnh, trời mây xám, giật mình tự hỏi, ta sống vì ta hay sống vì người.
...


Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

Vụn bão



"Dưới mỗi bước chân của mình là những dấu vết đã qua

những yêu thương mà mình không biết cách gìn giữ

những lạnh lùng mà mình trao đi như một liều thuốc thử

những tháng ngày mình sống như loài thú dữ

đầy rẫy bất an…

...

Mạnh mẽ bao nhiêu lần rồi cũng bộc lộ một lần đau

phơi bày hết con người thật từng lặng im che giấu

chỉ là đứa trẻ con luôn cần tìm nơi nương náu

thấy phía nào bình yên cũng cười, cũng giơ tay níu kéo

sợ mình bị bỏ rơi…" - NPV

...

[07.11.13]
Ngày mưa bão giăng kín lối lòng
...


...

Bão vào Sài Gòn, chuyện hiếm hoi lắm mới xảy ra 1 lần.
Bản thân mình thường tự kỉ mỗi khi trời mưa, bão không giống mưa, nó không rã rích vào lòng mà tràn vào, đầp ắp và ngập ngụa cả đầu óc.
Như kiểu toàn bộ kí ức mờ xa hiện lại rõ ràng trong từng nhịp thở, phả vào mặt, lạnh buốt.
...



Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

[Mảnh vụn thời gian] - Đi tìm vài thứ đem chôn ...




Thôi đành
Trả lại phím đàn
Câu ca xưa vẫn còn ngang bao mùa
Thôi đành
Trả lại cơn mưa
Trả luôn nổi nhớ đong đưa tháng ngày
Ta về
Cắt mái tóc dài
Đốt bài ca cũ
Cùng vài lời thơ
Nghe hồn đứng giữa chơ vơ
Những lời yêu đó ... ngu ngơ 1 hồn
Đi tìm
Nỗi nhớ đem chôn ...
[14.04.2010]


...


...

[30.10.13]
...
Mong manh không phải tình người. Mong manh là mớ rối rắm trong đầu kết thành từng sợi.
Sợi tơ che mắt, sợi tơ trói lòng. Đôi khi không cần phải giành giựt, chỉ 1 sợi tơ đã kéo được lòng người.
Sợi tơ che mắt, sợi tơ trói lòng. Đôi khi biết vẫn vướng vào, không phải do mờ mắt mà do mờ trong tim.
Đáng không ?!
Có lẽ chỉ có ai đang kết tơ trong lòng mới hiểu.
Mình không hiểu.
...

Có lẽ bản thân mình là kiểu người sống vị kỉ.
Nên mình nghĩ rằng mình sống vì bản thân mình nhiều hơn là phải dành hết mọi thứ cho người khác. Vì chung quy cho đến tận cùng, kẻ đối tốt với mình nhất chỉ có mình mà thôi. 
Nên mình không hiểu nổi cái sự thương yêu đến mức phải mang cả bản thân ra để đánh đổi sự yên vui của 1 người là thế nào. Ít ra mình dùng cả tấm lòng để yêu thương 1 người, chứ không phải mang cả bản thân.
Chung quy là mỗi người có cách yêu thương của riêng mình.
Nên có lẽ mình không hiểu họ, cũng chẳng thể bắt họ hiểu mình.
Có thế nào đi chăng nữa, cũng là cuộc sống riêng của mỗi người mà thôi ...
...
Có những thứ mình cứ mãi cố gắng tìm hiểu sự thật.
Để khi sự thật trước mắt mình lại che mắt lại, cố gắng nghĩ rằng mình vẫn chưa thấy gì.
Thì mình cũng đã hơn gì ai?
...
Mình cho đến cuối cùng vẫn là đứa trẻ.
Chưa hiểu hết được chuyện thế gian.
Chưa học được cách trưởng thành, nên còn mãi hoang mang :) 

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

[Mảnh vụn thời gian] - Chìm và nổi do chính mình thôi ...



"Để những ước mơ biết mình chưa bao giờ là đơn giản

Để những bước chân không còn hoài nghi về một quãng đời bỏng rát

Để những than van hết thấy mình trong dòng nước mát

Để những cô đơn còn nhiều hơn không chỉ là một vốc cát

Đã bao lần cố gắng nắm chặt tay…"
...


...

[28.10.13]
Một chút vụn vặt gom nhặt nhiều ngày vừa trôi
...

23 năm sống trên đời nhưng mình vẫn cứ mãi loay hoay về 1 điểm tựa, 1 ước mơ và 1 con đường.
Mình thử bằng nhiều cách, mình đi bằng nhiều đường, mình tựa vào nhiều điểm. Mà sao mình vẫn cứ mãi loay hoay và vùng vẫy mãi trong cái hố tăm tối của riêng mình.
Bàn tay, bờ vai, ánh sáng. Tất cả chỉ cần mình bước đến sẽ thấy tất cả chan hòa. 
Nhưng bước đến là bước đến đâu ?

...
Mình thật sự không phải là người bạn tốt. Vì mình vị kỉ nhiều.
Nhưng ít ra mình chưa từng có suy nghĩ nào ác độc đối với người mình xem là bạn, cũng không muốn tính toán với người không phải kẻ mình ghét.
Nhưng thế gian nào ai cũng thế đâu :)
Bài học và trả giá không phải nhỏ, nhưng đừng hòng nhấn chìm được mình trong những giả dối và cay đắng đó.
Càng vùi dập, càng làm mình xanh tươi thôi :) Ít ra là mình đoán vậy :))


...
Có 1 vài tháng ngày.
Mỗi ngày trôi wa là mình lại lui thêm 1 nấc thang về phía vực thẳm.
Mình tưởng rằng chỉ có mỗi mình mình có thể đưa mình lên lại mà thôi, mà mình thì chưa được khai sáng để tự bản thân làm điều đó.
Nhưng cái mình không ngờ nhất là mình lại dễ thõa mãn hơn mình nghĩ :)
Và thế là mình lại leo lên =))


...
Không đến 1 tháng nữa là sinh nhật rồi.
là tròn đến 23 tuổi rồi :)
Là còn 2 năm cho cái đích đến ảo tưởng trong lòng mình. Bằng câu chữ và niềm đau.
Mình sẽ làm được mà, phải không ??? 

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

Người ở đâu ???



"Người ở đâu
Lúc chúng ta tự hỏi còn có ai đáng để mong chờ
Lúc chúng ta đứng trong mưa giông mà thấy mình tạnh ráo
Lúc chúng ta nhẫn tâm nhìn yêu thương khô héo
Lúc chúng ta cắn răng đến tươm máu
Rồi khóc òa…

Người đã ở đâu
Khi chiếc xích đu ấy được treo dưới một dàn hoa
Khi ánh trăng khuya đi qua từng đêm tối
Khi cô đơn trong mệt mỏi
Khi ngày ngày đều tập cho trái tim mình nói dối


- Mình sẽ không sao…" - NPV

...


[26.10.13]
...


Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Tóc khô, lòng tin và củ khoai ...



"Đến bao giờ người sẽ không còn chua chát trong nụ cười

Đến bao giờ trên hai vai chỉ còn là cơn gió

Đến bao giờ trong đức tin sẽ thôi làm đứa trẻ

Đến bao giờ mới thấy bình yên dù đang trong phút giây quỵ ngã


Không còn ai đứng chung quanh…" - NPV


...



[18.10.13]
...

Đọc 1 bộ truyện về làm tóc, thấy nhắc nhở nhiều về việc nên chăm sóc tóc khỏe mạnh.
Đi tắm gội đầu.
Sờ vào tóc, khô ráp và sơ cứng. Tự nhiên giật mình.
1 ngày của rất xưa, khi chưa biết rằng mọi cô gái đều có thể trở nên xinh đẹp, miễn là biết cách và có lòng tin. Đã từng tưởng rằng bản thân mình thật xấu xí, chỉ có mỗi mái tóc dài mượt đen óng là niềm tự hào.
Vậy mà giờ, khi mà bản thân đã tự tin lên nhiều, đã có những thành tựu nhất định và biết rằng mình là con gái, mình đẹp. Thì mái tóc đáng tự hào kia lại là 1 nắm rơm.
Tự nhiên thấy buồn cười trước bản thân mình.
Tự nhiên thấy bất lực trước cuộc sống.
Cái gì không chú ý đến, không phải là sẽ luôn vẹn nguyên ?
...

Có 1 người bạn.
Đã có những lúc vui vẻ cùng nhau, khó khăn cũng cùng nhau.
Rồi chọn 2 cách sống 2 chí hướng khác nhau. 2 môi trường và những người bạn đối lập nhau. Nhưng vẫn tôn trọng và tin tưởng nhau.
Nhưng dĩ nhiên không còn nói chuyện nhiều như 1 ngày cùa trước đây nữa. Ai cũng có cuộc sống và lòng tin của riêng bản thân mình.
Rồi 1 hôm, đọc thấy những dòng status nói về mình 1 cách không tốt cùa người bạn ấy.
Tự nhiên thấy bàng hoàng.
Ức hận, tức nghẹn, lại đáp trả bằng vô số những câu từ. Cơn tức giận càng lớn, mối quan hệ càng xa, rồi đứt phập. Rồi bản thân lại tự cho mình đang chìm trong cái băng giá tối tăm của 1 nơi gọi là lòng người.
Than oán.
Trách hờn.
Rằng tại sao từng người từng người 1 xung quanh lại quay lưng đi, lại ko cho mình 1 bàn tay ?! 
Tại sao bạn bè không phải là để luôn tin nhau, không cần nói, không cần giải thích, sẽ bất chấp tất cả mà tin tưởng nhau hay sao?
...

Đọc 1 bộ truyện khác.
Rằng 
"Khi quanh anh không có 1 ai, nghĩa là anh đã sai, ở 1 cái gì đó ... "
...

Nói chuyện với người bạn kia, nhẹ nhàng.
Mới biết mọi thứ bắt đầu từ 1 mối quan hệ khác bên cạnh rạn vỡ.
Bắt đầu bằng 1 câu stt dành cho 1 người khác.
Hiều lầm nối tiếp.
Sự im lặng kéo giãn khoảng cách xa nhau.
Va chạm.
Bực tức.
Thì ra trong 1 mối quan hệ, không phải chỉ cần không chạm vào sẽ trường tồn.
Thì ra không ai có thể tin tưởng ai 1 cách vô điều kiện mãi, tin tưởng 1 phía và không đòi hỏi bất kì 1 sự quan tâm giải thích nào.
Thì ra 1 củ khoai, rẻ hơn 1 tình bạn, rẻ hơn rất nhiều.
Mà chính bản thân đã ném khoai vào tình bạn ấy.
Vỡ nát.
...

Có những thứ khi mất đi rồi, bản thân bàng hoàng nhận ra.
Đôi khi không phải cứ nhận ra thì mọi thứ có thể trả lại được những vị trí ban đầu. Đôi khi ai đúng ai sai không quan trọng, quan trọng là mọi thứ đã như thế, như 1 định mệnh không thể nào trốn tránh hay từ chối.
Thì ra bàn tay mình yếu đuối đến mức không thể níu giữ được bất kì 1 thứ gì. 
Thì ra tình người không mong manh, mà mong manh là những suy nghĩa đang kết thành tơ nhện trong đầu.
Rồi rắm và đan xen.
...

Đôi khi đau lòng không phải khi người ta không đối xử tốt với mình.
Mà là nhận ra bản thân mình cũng không tốt với ai như mình đã tưởng. 
Nhận ra tất cả những thứ mình nhìn thấy chỉ là huyễn hoặc ảo tưởng của bản thân.
...

Bản thân mình còn không đối xử tốt được thì đừng mong đối xử tốt với người khác hay mong cầu người khác tốt với mình.
Đôi khi mình không sai.
Nhưng sự vô tâm và lẽ sống thì sai.
Đôi khi nhận ra sai, nhưng chẳng bao giờ có thể sừa chữa được.
Vì đó là cách sống mà mình đã lựa chọn ngay từ lúc bắt đầu. Nhưng bàn tay mình, ai cấm mình vươn tay ra nắm giữ cho mình những điều mình trân trọng ?!
Chỉ bản thân mình đánh rơi bản thân mình mà thôi.
...

Mỗi người sống trên đời, gắn kết nhau như những mảnh ghép của 1 bức tranh đầy màu sắc.
Nhưng không phải cứ ghép vào, vừa vặn và ngay ngắn, thì sẽ không cách nào tách rời nữa.
Đôi khi thứ gọi là lòng tin, cũng cần cố gắng và đáp ứng những mong cầu.
Không ai cho không ai cái gì.
Cũng không ai tin ai vô điều kiện được. Và thời gian, là 1 kẻ rất vô tình và ác độc.
...

Vùng vẫy và vật lộn với cuộc sống.
Dò dẫm từng bước nhỏ cho 1 thứ gọi là trưởng thành, dù không mong cầu, không hy vọng.
Vì đó là cuộc sống.
Vì đó là chuyện mỗi bản thân từng người phải trải qua, một cách bắt buộc.
...

Khi nhìn thấy cuộc sống quá chừng tối tăm, hãy chạm lên khóe mắt.
Xem mắt mình đang nhắm, hay đang dùng 1 mảnh vải đen che khuất.
Khi nhìn thấy bản tay mình quá chừng trống rỗng, hãy quay lại phía sau.
Những bàn tay đôi khi không chìa ra, nhưng luôn sẵn sàng cho mình nắm lấy.
...

Không phải cái gì của mình, thì sẽ mãi là của mình, toàn vẹn và ngay nguyên như thế mãi được.

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Sợi dây ...



"Mà không cần ngồi xuống để ôm chặt lấy đôi chân

Mà không cần giật mình mỗi khi trời làm bão

Mà không cần lắng nghe mọi người nói gì về cơm áo

Mà không cần lặng im lúc trái tim đang huyên náo


Vì một yêu thương…"

...


[16.10.13]

...

Đôi khi tự hỏi bản thân, yêu thương rốt cuộc có ý nghĩa thế nào? 
Con người ta dành cả nữa quãng đời thanh xuân trôi nổi, để tìm cho mình 1 kẻ gọi là người thương, vật vã, chống chọi, cố gắng, giành giật để có thể nắm tay người ấy đi 1 con đường riêng chung lối. Để rồi 2 bàn tay có khi không nắm chặt, làm lòng người đau nhói, có khi bấu víu quá sức, làm đau nhau.
Có thật một con người, muốn thật sự có 1 cuộc sống thì cần 1 bàn tay, 1 hơi ấm lấp vào?
Hay là phải đau thật đau mới biết mình là 1 con người, không phải là cái bóng?
...

Muốn yêu thương người khác, trước hết phải biết yêu thương bản thân mình.
Nhưng làm sao để yêu thương khi cả bản thân cũng như lạc lối, chìm vào cái đêm tối tăm mù mịt của cuộc sống, vây lấy, kìm hãm, vùng vẫy và chống chọi mãi cũng chưa tìm được chút ánh sáng nào???
...

Biết rằng
Đã là người sống ở cõi này, ai cũng có cho mình 1 khoảng thời gian chênh vênh.
Nhưng biết là 1 chuyện, chấp nhận là 1 chuyện, còn lặng lẽ bước qua nó lại là 1 chuyện khác nữa.
Con người, ai không yếu đuối ?
Ai không cần cho mình 1 bàn tay, bờ vai, hơi ấm và 1 con người lấp đầy những khoảng trống rỗng mênh mông.
Nhưng không phải là cần nhau cho nhau hơi ấm, san sẻ cho nhau tình người và dìu dắt nhau đi qua những khoãng lặng ấy sao?
...

Một mối quan hệ thật chất rất mong manh.
Như một đoạn dây tơ 2 người cùng nắm giữ, nhưng cùng kéo căng thì đứt, mà cùng lơ thì chùn.
Nhưng nếu 1 người cố tâm gìn giữ, 1 người chỉ nghĩ rằng ng` kia cầm thế đủ rồi, không mất đâu được.
Thì liệu có đi hết nổi quãng đường mưa gió cùng nhau ???
...

VN có bão, SG ảnh hưởng.
Mưa to gió lớn, góc phòng tối tăm.
Đau đến mức không muốn nhất tay, không muốn mở mắt.
Muốn tiêu biến hẳn, không cần thiết phải thêm những vết sẹo vào lòng người 
...
...
...

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

[One shot] - Người về một chốn ngút xa...


...


"Người về một chốn ngút xa...

Ngẩn ngơ ta đếm những sầu trên mi...

Giọt này là giọt tình si...

Giọt này là giọt biệt ly cuối trời...

Giọt này là nhớ mắt nàng cười...

Giọt này ta khóc... cho người...và ta..."

...



[Ngày rất xa của kí ức bạc màu]
...


Đêm khản đặc.

Nhiều thanh âm trong suốt vỡ vụn trong cái tĩnh mịch đến nao lòng của đêm. Gió thổi wa từng cơn lạnh buốt, buốt cả trong lòng, buốt cả hơi đông.


Sau những tiếng tút dài, cô nhấc điện thoại nhắn tin cho 1 số máy khác

- [Em buồn, thất tình rồi!]

- [Anh wa giải sầu cho em nhé, cho anh 10’, ok?]

Đêm

Những ánh đèn ngoài phố vẫn sáng rực, từng chiếc xe đủ loại lao đi xuôi ngược giữa dòng người. Đường phố Sài Gòn vẫn nô nức và trống rỗng như thế. Những hình ảnh lao đi vội vã rồi mất hút trong dòng người dưới ánh điện cao áp sáng choang, mất hút trong tâm tưởng, mất hút trong những ngăn nhỏ bé của kí ức thời gian.

Hơi men váng vất trong cô làm mọi thứ xung wanh cứ mờ đục dần đi. Hay vì đôi mắt ướt đẫm vẫn đang kìm dòng nước trực trào khỏi khóe mi buông xuống …

Mưa lất phất rơi làm bàn tay thêm buốt giá, muốn xích lại gần hơn, ôm lấy con người đang ngồi trước mặt. Chỉ cần là một hơi ấm, chỉ cần là một mùi da thịt loài người. Nhưng nỗi đau tận sâu trong tim vang lên nhói buốt, không phải là anh, không phải cái ấm áp cô tha thiết cần. Cái ấm áp nhất thời và khỏa lấp trước mắt này liệu tồn tại được bao lâu ? Hay rồi lại mất hút nhanh hơn, để lại cho cô cái mục rỗng khôn cùng của bàn tay chới với ?

Đó, không phải anh.
Đó chỉ là 1 người đàn ông.

Không phải bạn bè, không hẳn là anh em, chả phải người tình. Không là gì cả!

Nhưng thâm tâm cô biết rõ, chỉ cần cô cần anh ta sẽ có mặt bên cô, sẽ nói những chuyện vu vơ làm cô cười, sẽ đưa cô đi đâu đó cho khuây khỏa. Rồi khi xong, mỗi người lại trở về với cuộc sống riêng của mình, không wan tâm, không chăm sóc, không quyền hạn và trách nhiệm, nghĩa vụ gì với nhau … như 2 người bình thường trước cuộc sống của nhau, rồi khi cô buồn, gục ngã, lại nhấc điện thoại lên, và anh sẽ lại chạy đến bên cô …

Bình thường như thế mà thôi

2 con người

...

0h33'

Sân bay lúc nữa đêm vẫn sáng đèn như màn đêm ngoài kia ko hề tồn tại.

Những con người vẫn xuôi ngược.
Có những người rơi nước mắt tiễn người đi.
Có những người rơi nước mắt đón ngừoi về.

Cô tự hỏi tại sao ngừoi ta có thể dễ dàng rơi nước mắt đến thế?! Còn cô, ráo hoảnh và khản đặc như thể đã quen với nỗi đau bao nhiêu ngày tháng qua.

Không phải đứa con gái mới lớn khổ đau vì mối tình đầu. Cô đã quá từng trải và không ít lần đau, nhưng mỗi khi 1 trái tim ra đi, trong cô vẫn nhói lên từng cảm xúc khó tả. Gần như là ngạt thở và thoi thót như có ai bóp nghẹt, giành lấy từng hơi thở duy nhất cô cố kìm giữ cho mình.

Những tiếng ồn ào cất lên nơi khu vực tiễn đưa không làm cô xao động, tâm trí dường như lạc vào 1 cõi mơ hồ xa xăm nào đó không 1 thanh âm nào làm đứt quãng nổi.


Khu vực hút thuốc
0h55'

Cô ngã ngừoi ra ban công, anh chàng kia đứng bên cạnh vòng tay ôm lấy eo, cô nhẹ nhàng lách người thoát ra.

Gương mặt vẫn ánh lên vẻ vô cảm thường trực.
Nhìn những chuyến bay lao mình lên không trung, cô muốn hét lên, gửi hết buồn phiền vào chuyến bay ấy.
Như những cánh chim thiên di.

Nhưng không thể.

Chiếc máy bay cất cánh lao vào bầu trời đen thẫm, để lại 1 đốm sáng lờ nhờ rồi mất hẳn trên nền trời. Còn nổi đau vẫn ở yên đấy, vẹn nguyên như chưa từng bị mang đi quăng vào khoảng không xa tít tắp bao giờ.
Còn cô vẫn ở đây.

Ráo hoảnh, vô cảm và khản đặc hơi men nồng.


1 đêm đen




Quá nữa đêm.

Con phố trước căn nhà trọ chìm trong 1 âm điệu yên ắng đến lạ lùng.

Cô không quen nổi với sự im lặng đó, nói đúng hơn là cô sợ sự im lặng. Sợ những thứ cô không thể hình dùng, không thể chạm tới, không thể nào hiểu nổi ấy.

Cô sợ chính hình ảnh của mình trong gương.

Bình thản quá.

Lãnh đạm quá.

Cứ như thể cô đang lướt qua 1 cuộc dạo chơi nhẹ nhàng và trong suốt.

Mơ hồ nghe tiếng nói của mình nhẹ hẫng và chìm vào không gian tĩnh mịch.

Cô nhìn lên cổ tay mình, vạch nhẹ 1 vết cắt … dòng máu đỏ tươi tràn ra như 1 mạch sống bị vỡ bung thành từng dòng nhỏ …

Không biến sắc, không đau đớn. Thậm chí không cả 1 cái nhếch mép cười thích thú như những đứa trẻ tự kỉ lấy cái đau thân xác làm nguồn sống cho qua những ngày tối tăm mịt mù.

Cô hoàn toàn vô cảm.
Ánh mắt vẫn thờ ơ và lãnh đạm với tất cả mọi thứ xung quanh.
Đầu vẫn ong ong và dường như lạc trong cái vô thức, mọi thứ trước mắt mờ đục dần, như một đoạn phim câm đen trắng chạy chầm chậm phía xa xa.

Môi cô lấp bấp 1 tiếng nói cuối cùng

Giữ

Em

Lại


Và 1 làn khói mỏng xuất hiện.

Cô không bao giờ tịch mịch 1 mình trong bóng đêm nữa.


Cô tan đi.




[Truyện ngắn này do bản thân mình viết đã khá lâu, nay được chình lại đôi chút. Đã từng được đăng ở 1 số blog hoặc diễn đàn với tên Hoanghonbien / H2B / Pjn / Chong chóng.]

Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013

Tháng 10 mưa kín lối ...



"Mà không dám tin mình đang ở giữa đám đông giăng kín nỗi buồn

Mà không dám tin mình cũng như bao người khác

Mà không dám tin mình chỉ đáng thương cho riêng mình nhiều nhất

Mà không dám tin mình chỉ là một phần nhỏ nhoi của mất mát

Trong triệu triệu con người…


Nhắm mắt đi, rồi bước vào đám đông

Sẽ chạm thấy những lẻ loi ở đâu đó nhoẻn miệng cười!"


...



[3.10.13]

...

Ảnh hưởng của bão làm mưa day dẳng, mưa không lớn, nhưng cứ âm ỉ mãi.
Cả bầu trời bị nhuộm thành màu xám tro hoặc trắng đục lờ nhờ, từng hạt nước nhỏ xíu cứ mải miết thi nhau lao xuống mặt đất, rồi vỡ tan, rồi thấm vào lòng đất để lại những vệt nước nhỏ, vũng nước to.
SG không như dưới quê, không có giọt nước mưa mát lành mà nhà nhà thường hay hứng vào bồn vào lu dùng cho sinh hoạt. Nước mưa ở SG ô nhiễm quá, đến đi dưới mưa cũng không phải là cái thú lãng mạn của nhiều người. Nước mưa SG thấm vào đất, ít thì dậy lên cái mùi khó chịu, nhiều thì ngậm tràn cống rãnh.
Nói chung, mưa rả rít vậy, mà không có thi vị chút nào.
Ấy vậy mà cảm xúc thì vẫn cứ trào từng đợt theo dòng nước mưa.
...

Tháng 10 về!
Lẽ ra tháng 10 không có những cơn mưa mịt mù như thế. Nhưng tháng 10 này thì vậy. Ừ thì thiên nhiên, mỗi năm lại khác nhau. Như bản thân mình, mỗi năm cũng chẳng còn như xưa cũ.
Mưa kéo dài làm cảm giác như mùa hạ dài thêm.
Cảm giác như kí ức biến thành sợi, kéo mãi kéo mãi tận đầu lưỡi, đầu ngón tay, đầu khóe mắt. 
Ướt nhòe.
...

Nhân 1 lễ hội ở quê nhà, tất tả dẹp mọi việc sang bên phóng xe về lại.
Nhưng trong lòng hiểu rõ, bản thân chỉ đang đi tìm lại mình trong cái góc khuất phố phường tấp nập nơi này đánh rơi mất.
Tìm lại 1 cái gì đó chứng minh được mình đang là 1 thực thể, vẫn sống, vẫn như bao ngày cơm áo gạo tiền chứ không phải cái xác mông lung trôi trên bến bờ xưa cũ.
Vậy mà, nhìn thấy cảnh cũ, người xưa, chốn kỉ niệm
Từng cảm xúc lại vỡ ra ào ạt hơn cả nước mưa thấm đẫm
Nhận ra là bản thân mình vẫn đang đi lạc trong khu rừng tăm tối ấy
Chưa rời được bao giờ.
...

Sau 4 năm dài học tập xứ khác, bạn bè hơn quá nữa đã quay trở lại quê hương.
Người lấy chồng, vợ, kẻ sinh con, người có được việc làm tại nhà, người thì chọn cách ngồi chờ điều thích hợp sẽ đến với mình.
Gặp vài đứa khá thân thiết cũ
Tâm sự nhiều điều.
Bộc bạch hết cái mệt mỏi xô bồ giữa các mối quan hệ đan xen nhau rối rắm, chuyện càng lớn tình cảm con người ta càng phức tạp và khó khăn hơn.
Chỉ nhận được cái nhoẻn cười
- Ừ ! Thật ra chưa yêu nhiều bao nhiêu để biết rằng tình cảm thật phức tạp hay không nữa ... 
Bất giác giật mình.
Ra mỗi người có 1 nỗi lo riêng, 1 mệt mỏi bất an riêng. Không giống nhau cũng không hòa lẫn vào nhau được.
Rồi mỗi đứa lại thở dài với dòng suy nghĩ rất riêng của mình.
...

Trở lại con mưa tháng 10 SG
Ầm ào
Rơi vỡ
Khoảng không trắng đục màu hoài niệm thời gian

...



Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Trơ ...



"Nằm xuống đi, nằm xuống một lần sẽ dễ dàng hơn

Cho ngày sau đừng huyễn hoặc thêm nữa

Làm một người bình thường cho ngoài kia bớt đi những đổ vỡ

Tin vào cái nắm tay đã đong đầy thương nhớ

Của duyên may…


Vì đã đến rồi cũng sẽ đi khỏi cuộc đời này

Vì không ai muốn cô đơn là định mệnh

Vì mở lòng ra có thể sẽ thêm vết thương nhưng có thể sẽ lành lặn

Vì thà đắng cay còn hơn là hối hận
Đã không nắm chặt tay…

Đôi khi không còn đủ sức để đứng lâu được nữa
Hãy nằm xuống cho yêu thương đó biết mình đang hao gầy!"
...




[01.10.13]


...
Yên tĩnh 1 thời gian
Nghĩ được nhiều thứ, viết được cũng nhiều, dù vẫn chỉ là những mảnh ghép rời rạc, xa lạ và mông lung.
Chủ yếu là trong lòng cứ hoang mang về cái vùng đất đầy mùi biển nồng nàn và gió lộng ấy, không nguôi.
Vì đã đến lúc cần phải way về, hay chỉ là khi lạc lối khắc khoải người ta sẽ nhớ nhiều về những khoảng trời trong kí ức ?
Hay chỉ đơn giản là nơi này trơ trọi quá, trống rỗng quá ?

...

TP này đông, rất đông, nhất là mỗi khi thả mình trôi ra dòng người vào giờ cao điểm, thể nào cũng phải bực mình mà thốt lên rằng sao nó có thể đông đến vậy, sao người lại nhiều như thế, sao lại chật chội và ngột ngạt thế này ???

Nhưng dù đường phố có rộng nhưng lòng người lại hẹp, hẹp lắm, đến nổi 1 người cố gắng lách người vào cũng là 1 chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng đông đúc mà lại trơ trọi, sự đối lập lạ lùng nhưng vẫn hiện diện rất rõ trong lối sống nơi này.

Loài người ở sát cạnh nhau, nghe rõ đến hơi thở, nhịp đập nhưng những suy tư trong lòng mỗi người thì lại xa cách như muôn dặm đường, không thể nào với đến được nhau.

Hữu hình chật hẹp chen chúc nhưng lòng người lại xa cách, lại rộng đến choáng ngợp và mông lung.

...

Đứng giữa 1 dòng người mà cảm giác không khác gì 1 dòng sông, 1 dòng sông không phải biển. Ở biển, từng con sóng vỗ bờ tạo thành từng đợt sóng lao đến bên mình, ôm ấp vỗ về. Nhưng dòng sông thì cứ mãi miết chảy như không hề biết bản thân đã ào ạt lướt qua 1 con người bằng xương bằng thịt, chỉ để lại cái lạnh buốt mênh mang.

Lòng người cũng vậy, cười nói đó, vui vẻ đó, nhưng xa cách nghìn trùng, không thể giao nhau.

...

Là vì lòng người lạnh

Hay vì lòng tôi quá chật ???

Những lạnh lùng và cô đơn của tuổi trẻ, biết bao giờ cho nguôi ???

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

[Poem] Ngày xưa ...

[30.9.13]


Trong thầm lặng kí ức xưa có nhớ ?!

Một cánh diều chao chát với không trung
Trong thầm lặng hoài niệm xưa có biết
Nỗi niềm nào dệt giữa khoảng mông lung
Với bàn tay mong gọi về ngày tháng
Mới biết ta nhỏ bé đến không ngờ
Để khi nhìn về quê xưa hun hút
Thoáng giật mình
Ta đứng giữa chơ vơ … 

----------------------------------------------------------------------------------------------------


Sao không là ngày ấy
Tôi ơi!
Chú dế gầy nôn nao còn trong cỏ
Tiếng chim nào rơi ngang đầy bỏ ngỏ
Mà miền xưa tôi quên mất lối về

Sao không là ngày ấy
Con đê!
Kí ức dịu và thơm như cỏ
Kí ức hiền long lanh mắt thỏ
Nhịp đàn xưa
Còn vang mãi trong đầu

Sao không là ngày ấy
Mưa ngâu!
Để chức nữ ngưu lang tìm nhau lại
Quạ kêu vang bắt cầu ô thước
Chuyện cổ đêm
Ru giấc ngủ tròn

Sao không là ngày ấy
Tôi ơi!
Để giờ đây
Giật mình 
Bỗng 
Nhớ

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Cơn mưa rào giữa kí ức tuổi thơ

Lòng như kẻ lạ giữa phố mơ
Tim nghe từng nhịp đập ơ thờ
Bỗng đâu kí ức xưa rào ướt
Nước mắt dâng trào tựa gió mưa .. 
...



[24.9.13]
[Gõ lại từ trang giấy]
...


Lâu lắm rồi  không viết 1 cái gì đó thực sự bằng tay, bằng bút, bằng giấy và bằng kí ức. Cứ gõ những dòng chữ khô khốc lên máy tính như cái nhịp sống đều đều.
Giữa những bộn bề lo toan và chật vật của cuộc sống mưu sinh, học tập xa nhà. Có lúc tưởng như lòng mình khô khốc lại, trái tim hóa 1 nhúm đá vôi, nước chạm vào thì sôi lên rồi mòn dần từng chút một.
Có lúc thấy từng việc xảy ra, nếu là ngày xưa mình đã vùi đầu vào gối tấm tức, nhưng giờ thì trống rỗng, ơ thờ, nhìn từng thứ trôi tụt qua như xem 1 cuốn phim câm vô cảm.
Ấy vậy mà cũng sống được ở mảnh đất xa lạ bon chen này đến mấy năm liền.
...
Dạo gần đây không hiểu sao thường vô tình đọc được những trang viết về tuổi thơ và kí ức. Cứ như thể tuổi thơ 1 ngày biến thành sinh vật sống, vùng dậy và bao trùm mình như 1 khối đặc quánh nhiệm màu. Bất chợt buổi tinh sương, mở mắt ra, nhớ, và khóc.
...
Mỗi người, mỗi thời đại lại có 1 kí ức tuổi thơ khác nhau cho riêng mình. Không ai có thể đánh giá rằng những gì mình có mới thực sự là tuổi thơ, rằng những kẻ không có điều đó thật đáng thương vì không thể trải qua nhưng khoảng thời gian tươi đẹp. Nhưng kí ức nào ai có thể ganh đua đong đếm nổi. Kí ức của người này là chiếc nắp chai đập bẹp, người kia là viên bi lăn tròn, người nọ là quyển sách ố vàng, người khác là ngọn nến thắp trong đêm tối.
Kí ức nuôi dưỡng từng tâm hồn nhỏ xíu đến lúc lớn lên, mờ nhạt dần nhường chỗ cho cuộc sống. Đôi khi tưởng quên mất đi, lạc mất đi. Nhưng rồi 1 ngày nó lại nhào đến, lấp kín hết cái khoảng trống cô đơn bất tận mà ta tự tao ra cho mình. 
Kí ức vẫn ở đó, nằm ngoan và gọn trong tận sâu đáy lòng của mỗi người. Rồi như 1 cơn mưa bất chợt, rào qua, khiến lòng bồi hồi nhung nhớ đến nao lòng.
Tôi nhớ sân trường cấp 1 ngày xưa, không khang trang như các trường cấp 1 bây giờ. Nơi tôi ở lại là thị xã của tình, tận đến năm lớp 10 mới được xét lên thành thành phố. Sân trường rộng, có 1 cái sân cỏ mọc cao đến đầu gối, ở giữa là cột cờ. Nếu bây giờ, người ta nhìn vào sân cỏ đó chắc sẽ lầu bầu sợ sâu sợ bẩn, nhưng thời ấy, nó là cả 1 thiên đường với lũ trẻ chúng tôi. Giờ ra chơi, như ong vỡ tổ, chạy nhanh xuống căntin mua bánh mua nước, rồi ra chiếm 1 góc sân, đủ trò từ gặt lúa nên đánh trận. Tuổi thơ hồn nhiên đậm hương cỏ vấn vít, để rồi đến bây giờ, mỗi khi đi ngang công viên 1 ngày sau mưa, hít hà mùi cỏ căn lồng ngực lại thấy nhớ quá ngày thơ.
Tôi nhớ ngôi trường cấp 2 sát vách trường cấp 1, chỉ cách nhau 1 hàng rào thấp. Học sinh cấp 1 thì thường leo rào sang cấp 2 chơi vì sân rộng hơn, vì náo nức muốn xem "các anh chị lớn" học thế nào, đứa ngoan hơn thì đừng bên đây rào, nhìn thòn thèm mà mơ ước sẽ đậu vào trường này, để ung dung như các anh chị bên kia. Học sinh cấp 2 thì lại thích leo sang trường cấp 1, vì lưu luyến những năm cũ, vì hàng bánh quen thuộc mà bên cấp 2 không thể có, vì nghịch phá chỉ cho vui. Rồi các cô bé cấp 2 chúng tôi lại ngước nhìn sân trường cũ, sân cỏ bị phá đi, thay bằng sân lót sỏi, đẹp mắt, nhưng không thể chơi các trò ngày xưa được nữa rồi.
Năm lớp 8, tôi được cậu bạn ngồi bên dẫn lên tầng cao nhất của trường, nơi ấy có thể nhìn thẳng ra biển, ra hòn rùa thấp thoáng, ra cảnh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời chiều. Từ ngày ấy chiều chiều tôi hay trốn lên đó, ngồi mải miết ngắm cảnh, rồi ôm cặp chạy ù về cho không quá trễ bị la. Tôi yêu biển từ ngày đó, chứ không phải khi vừa sinh ra, dù tôi là người con xứ biển, nhà sát cạnh biển. Có lẽ ở 1 góc nhìn khác, tôi mới nhận ra những thứ thân thuộc mỗi ngày khoác lên mình cái vẻ đẹp yên bình và diễm lệ đến vậy, để kí ức về bầu trời hôm ấy luôn hiện rõ trong tôi.
Tôi nhớ cấp 3 thong dong đạp xe trên con dốc nhỏ đến trường. Tôi thôi xắn quần, thôi nghịch phá, thôi cắt tóc ngắn hoặc búi cao. Tôi giấu mình trong tà áo trắng, xõa tóc buông dài, thay đôi giày Biti's thân quen bằng đôi búp bê xanh nhỏ, cất balô vào tủ và ôm lấy chiếc cặp da đen. Dù tôi vẫn không thể thôi nghịch ngợm, không thể bỏ các trò đùa phá của mình, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đạp xe từ nhà đến trường, tôi tưởng tượng mình như các tiểu thư kiêu kì trong các câu truyện kể, các quyển truyện tranh hay loạt phim truyền hình nhiều tập mẹ hay xem mỗi tối. Cứ thế mà, kí ức cấp 3 đọng lại sâu lắng nhất trong lòng tôi chỉ là con đường ấy, 1 bên là cửa biển, 1 bên rợp bóng cây xanh., mùi biển quyện mùi cỏ cây, gió hiu hiu mát.
...
Kí ức mỗi người, mỗi khác. Nhưng luôn giống nhau ở điểm khó có thể thật sự quên đi.
Nếu bạn cố gắng ngồi suy ngẫm để nhớ, nhưng không nhớ ra được gì hoặc cảm thấy nó như 1 đoạn băng lỗi, như mờ nhạt chập chờn, cũng đừng lo sợ.
Kí ức chỉ nén lại ở đó, yên lặng đợi chờ, rồi 1 ngày sẽ vỡ òa ra và cho bạn cảm giác đắm mình trong sự dịu ngọt và nhớ nhung của 1 thời hoài  niệm.
...
Hãy cứ sống vui, hãy cứ gom nhặt, cho kí ức dầy thêm ...  mỗi ngày :) 

Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Tin ~

" Khi đêm về khuya tối mới nhận ra mình cần lắm những giấc chiêm bao
nơi được sống một cuộc đời cần sống
nơi được hoang mang trong chừng ấy phút giây rồi thức giấc
nơi được thấy bình minh và hoàng hôn cùng một lúc
nơi chỉ có mình tin mọi thứ là thật
kể cả bản thân mình? "
...



[23.09.13]

...
Cảm giác mệt mỏi, khó chịu, nặng nề.
Nhắm mắt lại thì đầu ong ong, người uể oải, đầu đau nhưng nhức
Mở mắt ra thì thấy tối xầm, chóng mặt, khô khốc.
Mà nổi mệt mỏi tinh thần nó xâm chiếm đáng sợ hơn cả 1 cơn bệnh kinh niên.

Muốn an nghỉ ~
...
Người ta nói đôi khi con người sẽ có những lúc yếu đuối đến cùng cực, đến mức muốn gục ngã và muốn lao đi wên hết mọi sự trên đời.
Nếu có, thì đó chắc chắn ko phải mình lúc này.
Không đủ hoang mang cho nỗi lo sợ. Ko đủ lòng tin cho cái mất mát. Ko đủ mệt mỏi cho cái gục ngã. Ko đủ dối lừa để có thể tổn thương.
Chỉ là, thế giới đang chan hòa ánh nắng, đang êm đẹp, bỗng 1 cơn mưa rào xám xịt day dẳng thổi qua.
Và ta mệt mỏi, chán chường
...
Vậy mưa wa đi thì trời sẽ nắng chứ ?
Sao cùng là con người mà cứ phải gắng sức làm đau nhau ??? 

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Khô ...

Giữ mong manh 
1 chút
kỉ niệm gầy
...

[17.9.13]
...

Người hỏi  "mất những người bạn ấy em có tiếc không ngok ??? "

Đúng ra bị chính những người từng trải qua 1 thời gian dài vui vẻ, thân thiết, trải qua rất nhiều thăng trầm, hạnh phúc cũng như sóng gió của cuộc sống.
Em  phải tiếc, phải buồn, phải hụt hẩng, đắng cay và rơi nước mắt.
Nhưng phải chăng vì nỗi đau đã kéo dài và dồn dập, như những chiếc chày lớn liên tục giã vào trái tim em, nên em ko còn thấy đau, ko còn sót, ko còn tiếc thương 1 mối quan hệ hấp hối 
Trống rỗng
Khô lạnh
Có lẽ khó tin nhưng thực sự đó là cảm giác của em sau 1 chuỗi những sự việc vừa trôi wa trước mắt
Cơ hồ tựa như 1 đoạn phim chầm chậm trôi wa ngang nhãn cầu
Nh lại không tạo được 1 sự đồng cảm hay xúc động
Như 1 đoạn phim nhạt nhẽo, đen trắng, không tiếng động và mờ xa.
...
Không biết là tim mình đã mềm oặt đến mức ko cảm xúc nữa, hay là khô cứng đến mức không còn gì có thể chạm vào thêm.
Nh cảm giác rất rõ thân mình như 1 cành cây khô
Ko còn 1 giọt nước nào
Cũng ko còn 1 chút xanh tươi nào
Có nắng, hay mưa, cũng ko có gì khác.
...
Bạn bè
Đôi khi danh xưng đó rẻ hơn cả 1 củ khoai :) 

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Tháng 9 và sự trưởng thành của cô đơn ~



<< Chúng ta bước vào đám đông và biết mình thất lạc nhưng lại không muốn ai chìa bàn tay ra để cầm
Để níu giữ những tổn thương vẫn từng ngày giấu kín
Để nhận ra sau những đêm rất dài vẫn là ngày mờ mịt
Để cúi xuống rũ vai cô đơn như một định mệnh
Để cười chua xót
Trước khi ngẩng nhìn lên…

Ở giữa đám đông hay khi đám đông ở giữa mình
Cũng có khác gì nhau bởi trong lòng vẫn thế
Muốn được đứng im lìm mà những cái đụng vai cứ làm giật mình từng hơi thở
Chỉ ước giá như là tượng đá
Cần một giây phút được bình yên…>>




...

[4.9.13]
...
Nhiều khi trong lòng muốn tự cười mình ngốc nghếch.

Trong 1 thoáng nào đó của cuộc đời, người ta cô đơn. Cô đơn như 1 món ăn ko thể thiếu của 1 thời tuổi trẻ hoang hoải. 
Người ta cô đơn khi đi trên phố thèm 1 vòng tay ôm lấy mình hoặc được vòng tay ôm lấy ai đó. Người ta cô đơn vì khi bước wa những tất bật bon chen của 1 ngày dài lại thấy mình đối diện với bản thân giữa 4 bức tường vô trống rỗng. Người ta cô đơn khi len lỏi giữa 1 đám đông mà vẫn thấy lòng mình lạnh. Người ta cô đơn vì chỉ có thể úp mặt vào tay khóc thay vì 1 bờ vai, len lén run lên trong chăn giữa 1 ngày gió lạnh thay vì 1 lồng ngực, cắm cúi chạy thật nhanh khỏi cơn mưa thay vì nắm lấy 1 bàn tay.

Thoáng phút chốc nào đó của tuổi 23, cô đơn bỗng dưng tìm đến. Nhưng định hình chung, cô đơn là vì ... quá cô đơn.

Nhưng lại có những sự cô đơn không phải do trống trải, hoặc ít nhất từ 1 phương diện nào đó, trái tim vẫn đủ đầy, thế mà 1 ngày ngủ dậy, vẫn cảm thấy mình trống rỗng, hoang mang và len lỏi từ trong sâu thẳm 1 cảm giác chỉ có thể gọi bằng 2 chữ cô - đơn.
...
Là 1 sớm tinh sương, mở mắt ra và nhìn vào chỗ nằm bên cạnh, vẫn gương mặt đó, vẫn hơi thở đó, mà tự dưng thấy xa lạ đến quặn trong lòng. Là đột ngột nhớ tới 1 lời hứa rất lâu nhiều năm về trước "anh chỉ mong ước, sáng thức dậy sẽ thấy gương mặt em đầu tiên, đêm xuống được hôm em 1 nụ hôn chúc ngủ ngoan rồi ôm em vào giấc ngủ". Lời hứa cùng gương mặt đều nhạt nhòa. Có những ước mong, khi thực hiện được lại ko nguyên vẹn như ban đầu nữa.
Ko phải chuyện với ai hạnh phúc hơn, hay thế nào sẽ trọn vẹn. Mà chỉ là 1 ngày nọ, chợt cảm thấy chơi vơi với chính mình.

Là 1 góc quán quen, đột nhiên thấy thấy xung quanh tối mù đi, những âm thanh xung quanh như đang truyền tới từ 1 cõi xa xăm nào đó. Tai ù đi, mắt mờ dần, thấy vản thân đang bị kéo tuột ra khỏi đám đông, với tay ko tới, miệng ko nói được, cứ trơ ra như phỗng nhìn bạn bè mình cười nói, nhìn loài người cười nói, mà ko có cách nào tham gia.
Tự dưng thấy 2 tay mình trống rỗng, hẫng đi như vừa tiến sát bờ vực. Cảm giác trơ trọi thấu tận tâm can.

Là 1 ngày rời khỏi văn phòng, lại ko muốn về nhà ngay mà chân cứ lang thang vô định. Thèm được dạo quanh những góc phố vắng, thèm ngồi xuống bên 1 vỉa hè đầy nắng, thèm được nghe mùi biển quê nhà, thèm được dẫm chân lên cát cháy, thèm được thong thả đạp xa trên những con dốc ngày nào. 
Rồi chợt thấy thành phố này xa lạ, từng con đường, hàng cây ko nơi nào giống như kí ức. Thấy mình như loài kí sinh trùng cố sức đeo bám ở 1 nơi ko thuộc về mình, nhưng cũng ko thể buông tay.

...

Nhiều khi tự hỏi tại sao cô đơn ko hữu hình nhưng lại tràn đầy và vây lấy, phải chăng nó chỉ là 1 cách nói mà người ta tự huyễn hoặc bản thân giữa những tháng ngày buồn chán, để rồi như 1 loại virut lạ, nó dần dần lan tỏa trong người trẻ. Rồi đến 1 ngày, nó mặc định trở thành 1 thứ bắt buộc phải có trong tuổi trưởng thành ???

Thế bao giờ mới thôi trưởng thành, bao giờ mới thôi những cô đơn ...
...

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Thiên di ...

Như cánh chim thiên di
Như cách gió thầm thì
Người đi cứ đi
Tình xa
Nỗi nhớ
Ừ thì phân li

...


[30.9.13]

....

Trưa SG nhiều gió.
Lang thang cùng con bạn đi chợ Đại Quang Minh mua mấy thứ lặt vặt để làm vòng tay handmand, rồi đi trốn cái nóng ở BigC Pandora.
Đi mãi mỏi chân, leo lên tầng 4 của tòa nhà, ngồi trong quán ăn nhìn ra sân bay Tân Sơn Nhất
Nhìn từng chiếc máy bay vút lên bầu trời cao từ phía xa, tự nhiên cảm giác trong lòng lại cồn cào khó tả.
Con bạn bảo rằng, muốn thử 1 lần cảm giác bay xuyên qua 2 múi giờ.
Mình thì chỉ bảo, chẳng có cảm giác gì ngoài việc, ngủ 1 giấc, mở mắt ra, thấy mình đã rơi vào 1 chân trời xa lạ.
Mở mắt ra, thấy đồng hồ mình như bị hư mất, chạy lạc với xung quanh.
Rồi chỉnh lại, rồi hòa nhập, rồi thế thôi. Như cuộc sống vẫn vốn dĩ trôi như thế.
...
Chợt nhớ trước đây có viết cái truyện ngắn về chuyện các chuyến bay đêm
Đi lục lại, thì hóa ra không nhớ nổi vì cái gì mà xóa hết mất rồi
Định nhớ nội dung viết lại, thấy từng mảnh cứ chắp vá, lại thôi
Đôi khi kí ức cũng lung tung thế, cũng rời rạc như thế, mà lại không quên được, chỉ là những mảnh vụn rơi vãi vương vất khắp các ngăn tủ thời gian, cứ thế.
...
Chưa đi đâu xa đến mức phải lệch múi giờ hay đầu kia thế giới bao giờ.
Cũng chưa từng trải wa nỗi đau phân li về mặt địa lí.
Nhưng lòng cách lòng, liệu có thể so sánh là giống như lòng đã thiên di ???
...
Nhắm mắt
Mở mắt
Thấy tin nhắn từ rất lâu của ngày xưa
"Mình có duyên từ khi vừa sinh ra như thế, chắc sẽ không thể không tương phùng bất chợt vào 1 phút giây nào đó phải không ?!"
Tự nhiên thấy lòng nhẹ tênh và buồn cười 1 nỗi rất vô cớ.
Ngày xưa, đã có lúc gần như hơi thở, như vươn tay ra là chạm ngay vào được người bên cạnh. Mà lòng còn thiên di, đến lúc này, chưa đến mức xa xôi địa lí 2 đầu, nhưng cũng không thể tìm nhau được nữa, thì còn mong có thể bất chợt tương phùng, có phải là đã quá mức viển vông???
Đường phố rộng thế
Lòng người hẹp thế
Gặp nhau thì dễ, nhưng thấy nhau rồi, cất lên 1 tiếng gọi có đâu đơn giản hơn cúi gằm mặt xuống và nhanh chóng lướt qua nhau giữa 1 chiều gió lộng bay.
...
Cỏ xanh màu lá cỏ
Trời xanh màu trời mây
Cứ trầm ngâm và nhớ về nhiều chuyện về các cuộc thiên di của thời gian, của các mối quan hệ, về cái sự thiên di trong lòng mỗi người.
Thấy cảm giác chua chát và đắng lòng cứ len lỏi từng chút 1, phủ đầy tâm trí bằng cái xót xa của tuổi trẻ và thời gian.




[POEM] Mưa tháng 9 ~

Tháng 9 mùa về
Se lạnh chưa em ?

Cơn mưa nhỏ tưới mát ngày cuối hạ
Dấu chân nhỏ mòn lối ngày xa lạ
Tháng 9 về, trong những nhớ những quên ???


...
[3.9.13]
...



Tháng 9 nào thoang thoảng những nhớ quên
Mưa cuối hạ giấu mình trong sâu thẳm
Mắt biếc thơ ngây, đen tròn đằm thắm
Em tôi đi qua góc phố hao gầy



Tháng 9 về, mang nhè nhẹ mưa bay
Giấu trong phố, trong mây và trong tóc
Mùa nào về vang tiếng cười khúc khích
Cô nữ sinh, thuở ấy, tóc buông dài



Mùa nhớ nhung, mùa hoài niệm, thơ ngây
Tháng 9 mang gói vào cùng nổi nhớ ? 
Tôi lang thang ngang dòng đời duyên nợ
Bỗng giật mình, kí ức hóa thành mưa



Mùa này về, đã cuối hạ hay chưa?!
Trói cơn gió vào tâm hồn kẻ sĩ
Mùa nào về trong lòng người xa xứ
Đau đáu thêm những hồi ức vung đầy 


...........
[Cho cơn mưa rào bất chợt buổi sáng nay]

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Bao giờ cho hết trưởng thành



"Tôi muốn tắt nắng đi 
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi. "

...
[28.8.13]


...
Người ta nói trưởng thành sẽ cô đơn.
Trưởng thành và cô đơn luôn là sự song hành trong 1 người trẻ. Ko ai tránh né được, nh nó cũng ko theo ai trọn đời.
Tôi cô đơn rồi.
Vậy bao giờ sẽ thôi ko trưởng thành nữa hoặc sẽ trưởng thành xong?
...
23
Đứng giữa hoang mang mình, hoang mang người
Lối đi nào là đúng, lối đi nào là sai? Cái gì nên tiếp tục, cái gì nên dừng lại? Thế nào là giữ, thế nào là buông tay? 
Chấp nhận bản thân và trôi theo 1 dòng nước
Hay dừng lại, gào thét và cố gắng khẳng định cái tôi của mình giữa muôn người ?
23 tuổi
23 năm sống trên đời, chứng kiến bao nhiều thứ đổi thay nhưng cũng chưa đủ lâu để xem là từng trải
Lần lũi giữa những hoang mang và hoài nghi chạm mặt
Bao giờ tôi mới lớn xong?
...
"Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, cứ lớn đi, đừng sợ"
Có thật ko?
Tôi đứng giữa những vùng vẫy của chính mình, tự mình nuôi 1 hy vọng mong manh rằng đó chỉ là 1 khoảng thời gian ai cũng phải nếm trải.
Nh ngày qua ngày, cô đơn càng lớn, hoài nghi càng nhiều và hoang mang vây bọc. Vậy mà tôi đã lớn đâu ?
...
Chỉ cần 1 bàn tay chỉ về phía ánh sáng
Tôi sẽ mặc tất cả mà chạy theo
Nh ai cũng đang tự nhốt mình trong cái lồng trưởng thành rất riêng
Liệu ai sẽ đưa tay và mang tôi về phía đó ??? ...
...
...
Cứ lớn lên và cô đơn như vậy
Bao giờ cho hết trưởng thành ??? 

[CHO EM - THÁNG 8]



<< Bầy chim sẻ bị nhốt trong chiếc lồng và chở đi trên phố
Cứ ríu rít kêu mãi không thôi

Tôi đi trong dòng người
Liếc ngang liếc dọc
Nhìn những con chim sẻ thất thần, rụng lông, ngơ ngác
Rồi nhìn ra chung quanh…

Những con chim sẻ không được bay trong bầu trời xanh
Một điều ngịch lý
Bạn bè tôi nhiều khi phải sống không theo cách mình nghĩ
Một điều bình thường?

Rồi những con chim sẻ sẽ được phóng sinh
Một người đi bên cạnh tôi bảo thế
Cuộc đời mà lẽ ra nó được hưởng với mây, mưa và gió…
Chẳng cần đợi một bàn tay cứu rỗi nào >>



[02.08.13]





….
Rồi thì tháng 8 cũng đến!

Hồi còn tháng 7, mình đã rất mong chờ đến tháng 8, tháng 7 quá mức bận rộn và chạy vạy, làm tăng cao mong chờ 1 tháng 8 thảnh thơ và nh~ chuyến đi xa. Nhưng hơn hết là, mình yêu tháng 8.
Từ đầu năm, mình đã mong mỏi và dự định rằng năm nay sẽ là 1 năm xê dịch đúng nghĩa, rằng kết thúc chương trình học và có công việc ổn định, cũng như có lương cố định, sẽ đi thật nhiều.
Nh đúng là mơ ước của 1 đứa vừa ra trường thì cuộc sống này hường huệ quá đỗi. Lăn tăn tìm việc, trăn trở giữa những môi trường, và đến giờ - tháng 8 – đã wa khỏi cột mốc giữa năm, nơi đi được cuối cùng chỉ vòng wanh thành phố.

Mùa hè năm nay mưa nhiều, se lạnh. Làm cảm tưởng như đang ở những ngày cuối năm chứ không phải mùa hạ oi nồng. Trong lòng vẫn nhớ những ngày đã rất xa xưa, ngày mà cứ mùa này thì biển lộng gió, trời xanh trong cao vút, và đó là những ngày tháng thật sự thảnh thơi.

Còn nhỏ thì ai cũng mong mình sẽ mau lớn. Ngay cả các bậc cha mẹ cũng hay bảo con “ăn no chóng lớn”, để rồi năm tháng dần qua lại “ước gì mày cứ nhỏ xíu như ngày nào”. Những ngày tháng 8 rất xa, mình vẫn hay đi bộ lang thang dọc qua những con đường từ nhà đến lớp học thêm, hoặc trốn học lang thang ra biển, ra chợ hay đơn giản là đi vòng quanh cái thành phố nhỏ bé của mình. Cái cảm giác xa lắm rồi nhưng lại giống như chỉ mới hôm qua. Vậy là giờ nhớ đến nao lòng và khao khát cái cảm giác lang thang và ngồi xuống trên 1 vỉa hè xa lạ nào đó. Có lẽ cứ cái gì qua đi mà không quay lại được, con người ta mới biết quý trọng và vấn vương.

Mùa hè năm nay cứ mưa, những cơn mưa lúc xối xả, lúc lất phất. Thèm được trở về là đứa trẻ của ngày xưa, thấy mưa là nhào ra vui hơn cả được cho kẹo, hay lớn lên 1 chút là những lúc đi học về không thèm mặc áo mưa, mặc cho mưa táp vào mặt ran rát.
Nhớ những lúc loanh quanh đạp xe ra biển trong mưa, nghe gió thổi ào ào tê buốt. Mưa ở nơi này, khói bụi, ô nhiễm, giọt nước hóa giọt bùn, chả dám ngửa mặt lên đón lấy. Hay chỉ những giọt mưa trong quá khứ mới đúng là cái mà mình mong mỏi.

Hôm nay trời cũng cao, nhưng ko mưa ko nắng, trời không cao nhưng gió thì lộng. Cảm giác muốn mang dép bệt, xách ba lô đi lang thang chụp choẹt mọi nơi, nhưng lại bị trói chân ở chốn văn phòng máy lạnh, nhìn ra cửa kiếng nhìn từng dòng người ngang dọc lại bức bối, khó chịu. Thấy mình cứ như con chim nhỏ đang bị nhốt vào lòng, cửa lồng không đóng nhưng chẳng thể cất cánh bay đi đâu.

Biết rằng cuộc sống rồi thì ai cũng phải lớn lên, ko thể nào sống mãi trong cái hoang tưởng huyễn hoặc những điều lãng mạn. Nhưng ghét đến tận cùng cảm giác tự bản thân kìm hãm chính mình trong cái lồng kính do chính mình tạo ra. Nhưng không phải cứ không thích, cứ muốn thoát ra thì sẽ có thể thoát ra được.
Càng lớn lên, cái gánh nặng trách nhiệm càng cao và con người càng trở nên nhạt nhòa và yếu đuối.

Tháng 8 rồi, dù Sài Gòn không có 4 mùa, nhưng tôi vẫn thích cách nói ấy. Rằng hạ đang chầm chậm trôi qua và mùa thu gió lộng lại ào tới.

Mong những ước mơ nhẹ nhàng không trôi tuột đi như gió thu giữa tấp nập của dòng đời …

Nhắm mắt và mở cửa, sẽ thấy một thế giới của riêng mình!

Thế giới màu xanh, thế giới cùa riêng tôi, một mình tôi :)

....
Tôi tìm kiếm 1 chốn nhỏ cho riêng mình.
Nhưng thế giới quá chừng chật chội và huyên náo
Tôi tìm cho mình 1 góc rất riêng
Nhưng thế giới lại quá tò mò và nhiễu sự.

...
Tôi lui về sâu tận trong tôi
Nơi mong mỏi, đừng ai chạm vào ...