Bây giờ mình cần một tình yêu bình lặng, cứ an yên mà ở bên nhau, đừng quá nồng nhiệt cũng đừng hời hợt với nhau.
Sống thoải mái, đừng ích kỷ riêng mình cũng đừng quá buông lơi.
Một ngày đẹp trời nào đó có người nhìn sâu vào đáy mắt mà rằng ❝em về ở với anh không?❞, hay là ❝sao mình không về ở với nhau đi!❞.
Chắc là mình sẽ òa lên khóc mà một lòng một dạ thương đến ngàn ngày sau...
Mình bây giờ, chẳng còn niềm tin ở người nào nữa, cũng không còn ngây thơ mà nghĩ rằng dù mình có dốc cả tim này yêu họ, họ cũng sẽ hết lòng thương mình.
Mình, mà cũng có ngày cảm thấy đáng thương thế này sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét