Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Em ...


Chỉ một cái xoay lưng
Người với người thành lạ.
Chỉ phút giây vội vã
Người lạ bỗng thành thương ... 







1. Đôi khi em không biết tại sao tình cảm giữa người với người có thể trở nên mong manh đến mức như thế.
Xoay đi 1 cách, nó trở thành 1 cái gì đó mờ ảo và xa xăm.
Như thể mọi thứ chỉ là những vệt kí ức khô đắng mơ hồ trong 1 giấc mơ nào đó.
Bàn tay em với lên trong 1 đêm mờ tối, níu kéo 1 chút mong manh.
Nhưng rồi chỉ có khoảng không gian dày đặc và tối tăm đó đáp lời lại em, mơ hồ, em nhớ lại những điều đã rất xa, rất xa của một ngày nào đó.

2. Bạn nói với em rằng em không nên dấn thân vào 1 mối quan hệ như thế.
Em biết, em biết chứ, em biết rất rõ mình là ai và mình đang đứng đâu trong cái tấp nập và mênh mông của cuộc sống này.
Em không buông thả, em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tự thả trôi mình theo những vội vã hay mệt nhoài của những điều nhân danh cuộc sống.
Em cũng không phải đang bị cuốn vào những cảm xúc không tên.
Em vẫn đang lí trí, rất lí trí và đủ bình tĩnh để nhìn nhận được từng việc, từng việc mà em làm.
Đáng hay không đáng, không phải lúc nào cũng chỉ có bản thân mới là người hiểu rõ nhất hay sao?

3. Em cần được yêu thương, chiều chuộng.
Nhưng em cũng sợ lắm những yêu thương chiều chuộng người khác dành cho mình.
Người em yêu, em bất chấp mọi thứ để yêu.
Người yêu em, em bất chất mọi thử đòi hỏi.
Vì em là người như thế, nên em gần như không dám dân thân vào bất kì 1 mối quan hệ nghiêm túc hay chân thành nào.
Em sợ tình cảm nghiêm túc của bất kì ai dành cho mình, nhưng cũng chính vì thế mà em cứ mải trốn tìm hoang hoải trong cơn ác mộng tự mình tạo dựng và tự mình tổn thương ???

4. Chị nói với em rằng nên cần 1 người nào đó biết trân trọng mình, khi bắt đầu 1 mối quan hệ nào đó thì nên xác định rõ là nó chỉ là thoáng qua, cùng nhau đi 1 đoạn đường nào đó thôi hay là 1 mối quan hệ xác tín trên 1 nền tương lai thật sự.
Em lại không thể nhận thức được ai đó trân trọng mình là thế nào.
Có người đã dành cả tuổi thanh xuân, cả công việc, tiền bạc, gia đình và mọi thứ có thể cho em. Nhưng đến 1 lúc ngạt thở em vẫn đan tâm vứt bỏ như một đứa con gái tệ hại và xấu xa vứt bỏ một mối tình thật sự chân thành. Chỉ vì bản thân em không còn cảm nhận được mình cần và muốn nắm lấy bàn tay kia đi tiếp  những đoạn đường xa xăm và mịt mờ trước mắt.
Vậy thì em có cần cố chấp tìm 1 người thật sự trân trọng em ngay khi em chưa học được cách trân trọng và yêu thương một ai đó bằng cả cuộc đời mình hay không?
Em lại không dám bước chân vào 1 mối quan hệ, thì làm sao em có thể xác tín được nó thoáng qua ngay nghiêm túc, làm sao đưa cho bản thân mình được một kết quả rõ ràng mà phân chia?
Em muốn cho mình một khoảng mông mênh và cô đơn để định hình lại bản thân và tìm ra một lối đi thực sự chứ không phải những vội vã, những háo thắng và mong chờ non trẻ để rồi sau nhiều năm nhìn lại lại bỗng thấy thứ mình đang nắm giữ thật chất chỉ là cái bóng của mình chình, con rối cho mình điều khiển hay câu chuyện do chính tự bản thân mình viết nên kịch bản từ đầu đến cuối. Nhưng em lại sợ nếu mình bỏ vuột qua thì sẽ nhấn bản thân vào cái cô đơn vĩnh viễn, tìm thấy một ai đó để mình bất chấp đúng sai mà bước tới, đâu phải chuyện dễ dàng xảy ra. Dù cái bước tới của em vẫn cứ đang cách một bức tường hay một con sông, thì đó cũng đã là vượt qua cái giới hạn mong manh về sự chấp niệm niềm tim của 1 đứa con gái đa đoan và luôn sợ hãi cuộc đời này.

5. Em biết lòng mình hẹp, sao dám mong tình dài !?

6. Trải qua rất nhiều năm năm tháng tháng  với những người mang danh là yêu thương em.
Không phải đơn phương mơ hồ mà em hỏi rằng rốt cuộc thế nào mới là tình yêu.
Em cảm thấy mình như một cánh chim lạc lối thật sự giữa những ngã rẽ, mà thật ra, em không hề nhìn thấy 1 ngã rẽ nào ngoài bầu trời mênh mông và vời vợi.
Vậy mà đôi khi 1 chi tiết rất nhỏ của người mà còn không biết tình cảm với em là gì em lại cảm động, em lại giữ mãi trong lòng để rôi đưa mình vào những mê cung vừa lạc lõng lại vừa chằn chịt đan xen.

7. Có những thứ mà người làm chỉ làm như thể hít thở không khí hàng ngày, gần như quên mất mỗi ngày mình sống thì cần phải hít thở. Nhưng người tiếp nhận hoặc vô tình nhìn thấy lại xem nó như báu vật mà nâng niu giữa dòng đời trôi ngang lững thững nhưng gian dối và vô tâm.
Vì bản thân em quá khéo trong những mối quan hệ khi cần 1 điều gì đó cho  mình, nên em đặc biệt cảm động với những hành động không mưu cầu chăng?
Hay vì rốt cuộc trút bỏ các xù xì, cái ngốc nghếch, cái tham lam và bon chen, đa đoan, đa cảm thì em vẫn cũng chỉ là 1 đứa con gái, yếu ớt và dễ cảm động với những mơ mộng rất riêng trong góc nhỏ của mình?
Em chỉ biết rằng, ít ra những thoáng qua đó sẽ giữ cho em cái niềm tin giấu kín sâu trong con tim rằng bản chất của mình vẫn còn tin vào những yêu thương đâu đó tồn tại.

8. Em không dám bước vào.
Nên em vẫn sẽ giữ cho mình đứng yên ở đó, yên tĩnh và bình lặng chờ đợi ngày tháng dần qua.
Cho đến khi nào đó, con tim em thật sự hiểu được cái gì gọi là yêu thương chân thành.
Không kể ngày rộng tháng dài, không kể những hy sinh và mất mát.
Em chỉ cần 1 tia sáng làm ấm 1 góc nào đó của trái tim.

9. Em dù còn trẻ con, hoặc không.
Nhưng một ngày rồi em sẽ lớn!






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét