"Muốn lấp những tháng ngày không lo toan suy tư nhiều
Sao đôi khi không thể.
...
Vứt hết những áp lực chọn một ngày mình là không tên
Lấp lánh những ánh đèn đâu ai hay những muộn phiền
Lấp lánh những ánh đèn đâu ai hay những muộn phiền
Có những lúc riêng ta.
...
Chới với những ước vọng để rồi ngày từng ngày ai hay"
Mệt mỏi đến mức như muốn chìm sâu xuống nơi tận cùng nào đó, ko cần ánh sáng, ko cần hơi ấm, ko cần bất kì thứ gì tồn tại xung quanh.
Chỉ cần đừng ai chạm vào và làm lở loét thêm những thứ như vết thương đang hằn sâu và ngày qua ngày rỉ máu.
...
Nếu bản thân mình có thể lạnh lùng và vô tình đi 1 chút nào đó thì đã quá tốt rồi.
Có thể không cần để tâm bất cứ ai nhìn mình ra sao, nghỉ mình thế nào và đối xử thế nào với mình.
Có thể bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ và không bao giờ mệt mỏi với tất cả những gì diễn ra xung quanh.
Có thể ko nhói đau khi nhìn thấy 1 điều gì đó làm mình hụt hẫng.
...
...
...
Vì mình vẫn yếu đuối đến mức nào đó.
Nên mình vẫn cứ mong chờ, cứ hy vọng, rồi tự nhấn chìm mình trong những hoang mang ngày qua ngày.
Cứ 1 ánh mắt cũng làm mình đợi chờ, mong ngóng.
Những giấc mơ vẫn cứ xoay vòng trong những đêm tối tăm.
Chỉ 1 câu nói vu vơ cũng làm mình không từ bỏ được cái niềm tin hư ào và mơ hồ.
...
Mình muốn đứng im.
Mình muốn từ bỏ.
Nhưng tim mình vẫn cứ đập như thế, vẫn cứ đau như thế, vẫn cứ mệt nhoài như thế để rồi trút ra dưới hình hài của những giọt nước mắt trong đêm vắng lạnh.
Mà ước gì là lạnh vắng như thế thật sự thì chắc là sẽ tốt hơn là những vắng lạnh trong lòng còn xung quanh thì cứ ồn ào mệt mỏi và đau nhói bằng những lời nói tổn thương nhau ngày qua ngày như thế.
...
Xin đừng đụng chạm vào cuộc đời của mình nữa, có được ko???
...
...
...
Người mình mong chờ thì quá lạnh lùng.
Người mình không mong chờ thì lại quá ào ạt.
...
Người có thể đến bên em không? Có thể đừng gần xa lạnh nhạt không?
...
Nếu không, có thể nào đừng cho em thêm bất kì 1 tia hy vọng nào nữa được không???
[Ko liên quan, nhưng đang chuẩn bị cho event cty]
Mệt mỏi đến mức như muốn chìm sâu xuống nơi tận cùng nào đó, ko cần ánh sáng, ko cần hơi ấm, ko cần bất kì thứ gì tồn tại xung quanh.
Chỉ cần đừng ai chạm vào và làm lở loét thêm những thứ như vết thương đang hằn sâu và ngày qua ngày rỉ máu.
...
Nếu bản thân mình có thể lạnh lùng và vô tình đi 1 chút nào đó thì đã quá tốt rồi.
Có thể không cần để tâm bất cứ ai nhìn mình ra sao, nghỉ mình thế nào và đối xử thế nào với mình.
Có thể bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ và không bao giờ mệt mỏi với tất cả những gì diễn ra xung quanh.
Có thể ko nhói đau khi nhìn thấy 1 điều gì đó làm mình hụt hẫng.
...
...
...
Vì mình vẫn yếu đuối đến mức nào đó.
Nên mình vẫn cứ mong chờ, cứ hy vọng, rồi tự nhấn chìm mình trong những hoang mang ngày qua ngày.
Cứ 1 ánh mắt cũng làm mình đợi chờ, mong ngóng.
Những giấc mơ vẫn cứ xoay vòng trong những đêm tối tăm.
Chỉ 1 câu nói vu vơ cũng làm mình không từ bỏ được cái niềm tin hư ào và mơ hồ.
...
Mình muốn đứng im.
Mình muốn từ bỏ.
Nhưng tim mình vẫn cứ đập như thế, vẫn cứ đau như thế, vẫn cứ mệt nhoài như thế để rồi trút ra dưới hình hài của những giọt nước mắt trong đêm vắng lạnh.
Mà ước gì là lạnh vắng như thế thật sự thì chắc là sẽ tốt hơn là những vắng lạnh trong lòng còn xung quanh thì cứ ồn ào mệt mỏi và đau nhói bằng những lời nói tổn thương nhau ngày qua ngày như thế.
...
Xin đừng đụng chạm vào cuộc đời của mình nữa, có được ko???
...
...
...
Người mình mong chờ thì quá lạnh lùng.
Người mình không mong chờ thì lại quá ào ạt.
...
Người có thể đến bên em không? Có thể đừng gần xa lạnh nhạt không?
...
Nếu không, có thể nào đừng cho em thêm bất kì 1 tia hy vọng nào nữa được không???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét