Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

[Đọc và đọc] Cô Đơn Vào Đời - Dịch Phấn Hàn





"Với lòng tri ân sâu sắc nhất, xin cảm ơn về tất cả những gì tôi đang có.

Và với lòng bao dung, xin quên đi tất cả những gì tôi đã mất. 


Bởi vì, thực ra cuộc sống còn có thể đẹp hơn thế... "
[Cô Đơn Vào Đời]






“Sự thiếu hụt về hạnh phúc cũng đồng nghĩa với sự thiếu hụt đi khả năng yêu thương.
Tôi không thích bất cứ thứ gì, bất cứ ai.


Bởi vì tôi luôn cảm thấy cái thế giới này là của người khác. Nó không thuộc về tôi. Mọi vật, mọi người trên thế gian này đều không liên quan gì đến tôi cả. Tôi không biết ngày mai ở đâu, cũng không biết mình sống vì cái gì.


Ngày qua ngày, tôi luôn muốn chạy trốn đi thật xa nhưng lại vô cùng sợ thế giới bên ngoài.”


Cuối cùng mình lại một lần nữa đọc “Cô đơn vào đời”.
Thật ra cũng khá bất ngờ khi quyết định đọc lại 1 cuốn sách mà ngay cả nội dung của nó mình cũng không nhớ rõ. 
Nhưng rồi, ngay từ những trang đầu mình đã ngộ ra.

Nhân vật chính trong tác phẩm hóa ra lại giống cái tôi của mình ở tuổi 18 đến đáng kinh ngạc. 
Từ những ngày tháng tuổi thơ, cảm xúc khi là 1 thiếu nữ đến tận khi trưởng thành. 
Có lẽ mình ko đến nỗi mất lòng tin vào con người như Thủy Tha Tha, thế nhưng sự cô độc, mất phương hướng và thiếu đi cảm giác an toàn ấy lại chân thật đến đáng sợ.

“Từng đó năm trời, mọi nỗi buồn tôi đều một mình âm thầm chịu đựng, trừ quyển nhật kí ra, tôi không tìm được một nơi an toàn nào để trút bầu tâm sự, trừ cách viết ra, tôi chưa tìm được bất kì cách nào để làm giảm những áp lực đó. 

Bởi vì tôi quá tự ti. 

Tôi sợ nếu tôi nói ra mọi người sẽ khinh thường, sợ mọi người sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác, sợ bị mọi người cô lập. Bởi vì tôi biết những năm tháng trưởng thành của tôi chẳng vinh quang gì.”

“Tôi cảm thấy mình cần phải được chiều chuộng, tôi thiếu đi cảm giác an toàn, tôi cần một người đàn ông luôn luôn có những hành động chứng minh tình cảm của anh ta dành cho tôi.”


Không chỉ là quan niệm và cách sống, dường như cái tuổi thơ của nhân vật chính dường như khiến mình nhớ đến 1 cuộc sống khác, một cuộc đời khác, dẫu cho nó đã xa lạ như tận kiếp nào rồi. 
Đứa con gái lớn lên, mệt mỏi vì sự kỳ vọng quá lớn. 
Đứa con gái đã sống bao nhiêu năm, chỉ với 1 thỏa nguyện duy nhất là có thể bay thật xa, đến 1 nơi không có ai bắt mình phải thay cuộc đời người khác, nhưng rồi quay đầu lại mới nhận ra thứ bền vững nhất trên đời vốn chẳng phải tình yêu.

“Thế nhưng, trên thế gian này, có ai là duy nhất của ai đâu? 

Có ai độc chiếm ai đó mãi mãi đâu? 

Khát vọng chiếm hữu chỉ làm cho con người sau khi trưởng thành càng trở nên phiền não khi đối diện với thế giới đầy phức tạp này mà thôi.”


“Phóng to những hận thù và nỗi đau, chúng ta sẽ trở thành những động vật bé nhỏ luôn buồn rầu, tự mình liếm láp những vết thương nhỏ bé của mình. 

Rồi tự nói với bản thân rằng, ôi đau quá. Và cứ thế cái sự đau liền trở thành một thói quen, một phong cách.”

Đọc lại “Cô đơn vào đời” 1 lần nữa, để nhìn lại chính mình ở tuổi 18, 20, cái tuổi vẫn chưa trải qua sự đau đớn vì bệnh tật và mất mát, chưa hiểu thế nào là nhân từ và tha thứ, để rồi cứ gặm nhắm nỗi đau của chính mình, cho rằng đó đã là đáng thương tâm lắm rồi, lại chẳng bao giờ nghĩ được đó thật ra mới chỉ là bước đệm cho sự khởi đầu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét