Sài Gòn không là nơi ai đó có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên được.
Người ta phải sống với bản, sống rất thật để thấy rằng Sài Gòn xấu xí, dở hơi và đôi khi còn vô duyên nữa.
Vậy mà ai cũng nặng tình, rồi vừa xa một cái là biết mình yêu.
Sài Gòn là nồi lẩu thập cẩm không thể ăn vội được.
Phải tìm một quán thật đỉnh, thong thả ngồi xuống, nghiên cứu menu, đợi dọn lên từng thứ một, đếm chờ nước sôi, rồi mở nắp thưởng thức từng chút từng chút ấy, phải trải qua cảm giác bỏng lưỡi hay gì nữa.
Và tôi nghĩ, chén cuối cùng sẽ luôn là chén ngon nhất sau khi nước đã sắc lại, đủ để bạn mang cái sự ấm ngọt ấy về nhà, thấm thấm tận mấy hôm sau.
Hiếm khi ở Sài Gòn có thể hít thở một bầu không khí trong lành nếu không chịu khó dậy sớm. Sài Gòn nồng nhiệt trong từng hơi thở từ sáng đến tối. Đêm Sài Gòn vẫn sôi sục âm ỉ cái gì đấy để chờ mai lại hòa nhiệt với nắng ấm.
Lâu dần tôi cảm thấy tự hào vì nhận ra mình và Sài Gòn có những điểm rất giống nhau.
Hiếm khi ở Sài Gòn có thể hít thở một bầu không khí trong lành nếu không chịu khó dậy sớm. Sài Gòn nồng nhiệt trong từng hơi thở từ sáng đến tối. Đêm Sài Gòn vẫn sôi sục âm ỉ cái gì đấy để chờ mai lại hòa nhiệt với nắng ấm.
Lâu dần tôi cảm thấy tự hào vì nhận ra mình và Sài Gòn có những điểm rất giống nhau.
Sài Gòn nhiều khi dễ dãi, ai cũng chấp nhận, cái gì cũng được, xuề xòa đến lạ kì. Người ta tự nhiên bước chân đến đây, dễ dàng đất trời là nhà, người người là bạn bè, người thân.
Đôi khi gọi nhau bằng những cái tên cô ơi, dì ơi, ngoại ơi cứ như trong một đại gia đình lớn. Ở vùng đất tứ xứ người, Sài Gòn là mảnh đất mới, là nơi người ta thương nhau vì là người Việt người Nam.
Sài Gòn nhiều khi mưa nắng thất thường, làm người ta khó đoán, làm người ta hay cáu.
Không phải mới đến Sài Gòn thì có thể biết về nó, muốn hiểu thì cần phải nhẫn nại, cần phải đợi lâu.
Sài Gòn dở ương, vắng người những lúc lễ tết và đông vui những ngày thường.
Ở Sài Gòn có quá khứ, hiện tại, tương lai.
Những nếp văn hóa cũ kĩ tưởng đã biến mất từ lâu vậy mà vẫn tồn tại ở Sài Gòn như một bảo tàng sống.
Những món ăn, lễ nghi tưởng đã bị xã hội hiện đại vùi lấp vẫn còn xuất hiện ở đây tái tạo lại một quá khứ đã mất. Sài Gòn có quá khứ mà người ta muốn tìm lại...
Vốn nổi tiếng với nhịp sống hiện đại hối hả, Sài Gòn chật ních những người mưu sinh kiếm sống. Bất cứ nghề gì cũng có thể dung nạp được, bất cứ hy vọng gì cũng có thể tiếp thêm sức mạnh.
Vốn nổi tiếng với nhịp sống hiện đại hối hả, Sài Gòn chật ních những người mưu sinh kiếm sống. Bất cứ nghề gì cũng có thể dung nạp được, bất cứ hy vọng gì cũng có thể tiếp thêm sức mạnh.
Thiết nghĩ, liệu không phải là Sài Gòn, liệu là mảnh đất khác liệu người ta có tồn tại được không, thật khó mà có thể tưởng tượng.
Bên cạnh những giá trị cũ còn sót lại, từng ngày, từng mảnh đất của Sài Gòn vẫn được khai thác triệt để cho cuộc sống hiện đại.
Nhà cao tầng, khu chung cư vẫn mọc lên san sát những căn nhà cấp bốn, khu chung cư cũ kĩ.
Cứ như thế, quá khứ và hiện tại tồn tại song song với nhau, Sài Gòn gạch nối giữa hai thì, như một phép so sánh thời gian...
Người ta tìm đến với Sài Gòn để tìm đến hy vọng mới.
Người ta tìm đến với Sài Gòn để tìm đến hy vọng mới.
Có thể mọi người cho rằng ở Sài Gòn chẳng có gì để tham quan, du lịch. Sài Gòn tạp nham, nhiều chủng loại, ta có thể tìm thấy bất cứ thứ gì ở nơi khác ở đây.
Nhưng tôi lại cho rằng đặc sản Sài Gòn là hy vọng.
Người ta đến Sài Gòn để đổi đời, để làm lại từ đầu, để bắt đầu cuộc sống mới
...
Tôi còn nhớ những câu chuyện về người xa xứ, họ bỏ làng, bỏ xóm để đến vùng đất phía Nam với hy vọng ở đó có thể dung chứa họ, giúp họ xây dựng mọi thứ từ bàn tay trắng.
Và quả thật Sài Gòn đã làm tròn bổn phận của mình, trở thành mảnh đất hứa hẹn cho những con người cần tiếp thêm sức mạnh, niềm tin.
Không phải dễ dàng gì sinh tồn ở vùng đất khắc nghiệt này, phải bon chen xông pha, thậm chí còn nhiều thứ lừa lọc,... thế nhưng, người ta vẫn sinh tồn được ở đây bởi một thứ hy vọng mà có thể đã nhiễm vào không khí.
Sài Gòn gieo cho người ta cái tương lai và bắt người ta phải hy sinh mới có thể đạt được tương lai ấy.
Sài Gòn giống như những cái ôm, cái thô ráp, cái mềm mại, cái ấm áp, cái cứng cỏi...
Những cái ôm mang đến cho người ôm và được ôm hy vọng.
Những cái ôm mở đầu cho ly biệt tương phùng, những cái ôm tiễn người ra đi, gặp người quay về.
Những cái ôm niềm nở chào một nhân duyên mới.
Nhưng hơn hết những cái ôm giang tay ra ôm trọn, chấp chứa tình người bao la, ấm áp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét