Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

Trở về ...







"Ta trở về giấu mình giữa vời vợi lặng thinh
Bởi có khóc tàn một bình minh cũng không cách nào níu thời gian quay lại
Bởi ai rồi cũng giữ cho mình một quãng đời ngây ngô và vụng dại
Dù tan nát tin yêu.

Ta trở về giấu mình giữa ồn ã phố chiều
Nhắm mắt mơ thấy cánh diều đứt dây giữa tầng mây bay lượn
Đâu đó có vùng trời nào không âu lo, phiền muộn?
Dành để cho ta?

Ta trở về co người giấu một giọt nước mắt xót xa
Hát một khúc ca cũng thương mình tiều tụy
Năm tháng nào vơi đi nỗi đau đã hằn cốt tủy?
Làm sao để quên?

Ta trở về ngồi giữa những bậc thềm
Mùa lá rụng phủ lên bóng hình nào xa ngái
Người ra đi đã chẳng quay đầu lại
Ta nhớ để làm gì?

Ta trở về mà lòng cứ muốn bước đi
Năm tháng phủ rêu lên bờ gạch đỏ
Có phủ an vui lên vết thương nơi tim đang hằn rõ?
Ta biết về đâu?

Ta trở về nghiêng người đếm từng sợi tóc trên đầu
Màu tóc nâu úa như chiều lá đổ
Sợi nhớ, sợi quên, sợi thương, sợi vỡ
Còn sợi nào vui?

Ta trở về khép mi mắt rồi ngủ vùi
Buông hết đắng cay, bình yên mà thở
Dù giấc mơ có đem lòng mình đập vỡ
Thì có làm sao?

Ta trở về là về chốn nơi nào?
Khi cánh chuồn kim cũng đã bỏ mây trời đi mất
Ta trở về đứng giữa đời ngơ ngác
Tự gom góp yêu thương."



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét