[1 ngày lang thang đi ăn, vô tình thấy cầu vồng]
"Có những cuối tuần chẳng quan tâm nhiều đến ý nghĩa của thời gian
Thức dậy rất muộn rồi lại cuộn mình nằm mãi
Căn phòng cứ đóng, nghe tiếng đời vọng lại
Ngôi nhà bên đang mở một tình khúc của Ngô Thụy Miên
Có những cuối tuần ta thức dậy mà lòng rất bình yên
Ngoài kia mưa rắc thấy căn phòng mùi ẩm mốc
Cơn say nhẹ của tối qua cũng không theo ta vào trong giấc mơ mà nằm khóc
Đã bao năm rồi có rỏ được giọt nước mắt nào đâu
Bước qua những tháng ngày dài cứ đi mãi mà chẳng biết mình đang về đâu ?
Không có buổi tối bình yên và những cuối tuần lặng lẽ
Thỉnh thoảng đứng soi gương, thắp một cây nến để thấy mình chẳng đơn lẻ
Ít nhất là vẫn có kẻ khác bước song hành...
Lâu lắm rồi mới không phải vội vã tắt chuông báo thức thật nhanh
Rồi vùng dậy để bắt đầu cho ngày đến phát chán
Ta có một cuối tuần cho ta mà chẳng quan tâm ngoài kia bình minh có rạng ?
Sáng dậy, cuộn mình, nằm mãi cùng một chút hơi rượu tối qua
Có những cuối tuần ta bình yên với chính ta
11h30 phút vẫn chưa thèm dậy đánh răng hay rửa mặt
Bỏ đi bữa sáng, không uống sữa và chưa muốn tắm mình trong nước ấm
cố nhớ lại đêm qua mơ thấy điều gì?
Bên nhà hàng xóm - khúc nhạc đã ngừng vang sau những thanh âm về một người tiễn một người đi
Ta bỗng quay lại thói quen mở radio, rồi nghe một bản không lời đã cũ
Nhìn những chiếc áo sơ mi chẳng thể nào nhớ nổi đã giặt hay chưa còn nằm trong góc tủ
ngắm cái giá sách đã phủ bụi từ bao giờ!
Có những cuối tuần - ta lại viết một bài thơ
Với những câu chữ bình thường đến lạ
Không nhiều triết lý không màu mè hoa lá
Tất cả chỉ như là cái chớp mắt của người đã thức dậy sau giấc dài ngủ quên!"
P/s: cho một buổi sáng cuối tuần chẳng có những điều nhớ - quên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét