Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

Sợ ...



"Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy
Lưu thủy vô tình luyến lạc hoa..."


[Đèn trong event của cty]



Anh hỏi em rằng, em không sợ yêu sao ...
Em sợ!
Em thật sự rất sợ.
...
...
...
Nhưng anh này, con người sống trên cái tổ hợp người nhun nhút của thế giới này, gặp được nhau là điều không dễ dàng.
Mà gặp được người khiến mình rung động lại còn khó khăn gấp vạn lần hơn.

"Bởi kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại, mới đổi được một lần thoáng gặp trong kiếp này"

Thế nên dù thật hay ảo, dù thoáng qua hay dừng lại, cũng là những cái "duyên" mà khó khăn lắm người ta mới có thể tìm lại được trong cuộc đời quá đầy những thờ ơ vô cảm này.
Gặp được 1 người mình có thể dành tình cảm cho người đó, không phải là 1 điều dễ dàng.
Chúng ta có toan tính được rằng, hàng ngày đã có bao nhiêu gương mặt lướt qua, bao nhiêu gương mặt dừng lại. Trong bao nhiêu gương mặt dừng lại, có bao nhiêu gương mặt có thể ghi dấu trong lòng. Trong những gương mặt ghi lại trong lòng, bao nhiêu gương mặt ta có thể chạm đến, có thể chia sẻ, có thể sánh vai đi chung 1 đoạn đường?
...
Em sợ tổn thương.
Em sợ đau đớn, em sợ lại bị bỏ rơi, sợ quen với những yêu thương rồi lại phải nhấn chìm mình trong những cảm xúc mong manh và thoáng qua để rồi chìm sâu trong những tối tăm của tình cảm lụi tàn.
Nhưng chấp nhận dấn thân, thì những e ngại đó có còn là gì.

"Sợ đạp gai mà không dám bước đi, thì khác gí đang mang một đôi chân tàn phế!"

...
Em vẫn chưa bao giờ lành lặn những vết thương trong lòng.
Nhưng tình đến thì em vẫn trân trọng, vấn đưa tay đón lấy, vẫn sẽ mong ước có 1 con đường đi cùng nhau.
Vì ở đời này kiếp này, ta sẽ gặp được bao nhiêu người mà ta muốn đưa tay ra chạm vào ??? 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét