Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015
Từ giờ chắc mình sẽ không viết blog ở đây nhiều nữa, ít ra là cho đến khi nào đó, mà mình thương nhớ muốn quay lại về cái góc này. Chủ yếu là do Blog này mình thải ra nhiều quá, mà mình thi muốn viết lách đàng hoàng và nghiêm túc hơn là một cái nhật kí cá nhân chỉ toàn buồn đau và vụn vặt.
Mình sẽ dọn hẳn sang Tumblr, nên ai quan tâm mình cứ sang http://sealoverain.tumblr.com/ tìm mình nhé. Tumblr của mình, nhấn vào các hình để xem nội dung viết.
Thương nhiều <3
Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015
Khói thuốc
Có một thứ cảm giác kỳ lạ.
Tôi luôn yêu thích mùi thuốc lá vương trên người những người đàn ông thân cạnh. Có thể, họ không phải là những người luôn được bọc bởi khói thuốc lá, thảng hoặc, họ có thể hút nhiều, hút ít, hoặc thỉnh thoảng rất nhiều, hoặc đều đều rất ít.
Nhưng hẳn là những ai từng chạm đời mình vào khói thuốc, luôn mang trên người thứ mùi vị nồng đậm kỳ lạ, vương vương ...
Tôi còn nhớ, trong một lần ngồi cùng vài anh chị lớn nói về những thứ truyền thông, những câu chuyện thương hiệu, có nhắc đến qua sự thất bại của một nhãn thuốc lá không khói.
Không khói, thật sự là một thất bại.
Đôi khi, có những người đến với thuốc lá không phải vì hương vị, không phải vì nghiện, mà vì khói thuốc, như tôi, như anh, như một vài người còn mờ xa trong tâm trí. Với bản thân mình, tôi luôn nghĩ, nếu không có khói, thì việc hút thuốc chắc chẳng còn cần thiết, chẳng còn ý nghĩa gì. Vì tôi luôn thích nhìn những làn khói mỏng bay bay vất vương ngang tầm mắt.
Có lẽ vì thấy mình cũng hư ảo và mờ sương như thế mà thôi.
Tôi nhớ mùi thuốc vương trên vai anh, rất nhẹ, khi tôi dụi đầu vào, cố gắng hít sâu mới nhận biết được. Mùi thuốc ấy, còn vương trên ngón tay anh mỗi khi xoa má tôi nhè nhẹ, vương trên chiếc giường nhỏ vốn chỉ có dư vị ẩm ướt của những đêm cạn khô nước mắt ngắn dài.
Cạnh anh, lúc nào cũng là thứ mùi hương đó, nồng đậm, giản dị. Không giống như những người đàn ông khác từng cạnh tôi, hòa trong mùi khói thuốc là hương nước hoa váng vất.
Dù không phải tôi không ám ảnh những mùi hương kia.
Nhưng chính thứ hương vị đặc trưng và đơn độc ấy, khiến tôi thấy anh gần tôi hơn bao giờ hết. Lạ kì làm sao, những ngày anh theo đuổi, bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu ân cần, lòng tôi vẫn đóng khép, thế mà vô tình nhận biết thứ mùi hương kia, tôi lại thấy gắn kết và thương anh vô ngần.
Sao có thể tin được, khi mà cảm giác gần gũi ai đó, thương ai đó, đưa tay níu ai đó ở cạnh mình, lại chỉ vì bàn tay ấy vương thứ mùi hương mình đã từng cho là chết chóc, thứ mùi hương đi theo mình suốt những quãng ấu thơ mà không thể nào yêu thích nổi, thứ mùi hương mà chỉ cảm nhận được đến tận cõi lòng trong những ngày tuyệt vọng cùng cực hút xa.
Đêm qua, khó ngủ.
Bỗng nhớ mùi hương ấy đến tận cùng ...
Là Đủ ...
Em không muốn mặc đồ siêu nữ
Để chiến đấu vì một thế giới tự do
Chỉ muốn đeo chiếc tạp dề màu đỏ
Có chiếc túi đựng thật to
Giấu trong đó vài công thức nấu ăn đặc biệt
Dành riêng cho một người
Trở về sau một ngày mỏi mệt
Sẽ ùa vào căn bếp và mè nheo
- Hôm nay anh muốn ăn canh cải với nấm mèo
Và được ôm em khi nằm ngủ
...
Như vậy
với em
là đủ.
Thế giới của anh
Cùng anh gặp đồng nghiệp cùng công ty, vậy là anh và họ ngồi trò chuyện với nhau. Em chỉ im lặng lắng nghe. Những câu chuyện về kế hoạch, về chiến lược, và những thứ xa xôi vượt ra khỏi suy nghĩ bé nhỏ của em. Về ứng xử, về người này, người nọ, về những câu chuyện không có hồi kết giữa nhóm này và nhóm kia, về những toan tính ở trong đầu họ.
Em ngồi yên, tưởng tượng về một ngày rất khác với những ngày của em, công việc khác, trách nhiệm nặng nề, quyết định to lớn, một bước đi lại có những ảnh hưởng khác nhau, những ngày của anh là những ngày em vẫn còn chưa biết hết.
Thế giới mà anh bước vào hằng ngày cũng vậy.
Không giống thế giới của em.
Chào nhau ra về rồi, anh mới quay sang em, trở lại là anh - của - em thân thuộc. Quen anh, em cũng đã quen với chuyện gặp người quen, gặp đối tác, gặp cộng sự, v.v.. của anh. Quen với chuyện anh hay hủy hẹn vì anh bận quá. Em cũng không thấy phiền. Dù không thể bảo rằng em không bận tâm, không buồn bã.
Anh đưa em về, hỏi em tại sao em yên lặng vậy.
Thế giới của anh khắc nghiệt quá.
Tự dưng nhìn anh, em thấy anh rất lớn.
Mà em lại chỉ là một đứa nhỏ quá bé mọn mà thôi.
Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015
Những quãng bình yên
"Chỉ có tôi hiểu, vòng tay ấm áp mỗi khi anh ôm siết tôi.
Chỉ có tôi hiểu, tình yêu mà anh vì tôi đắp xây." - [ Điều ngọt ngào nhất ]
Anh thường rời đi vào sáng sớm...,
Ngay khi tôi chưa kịp chuẩn bị xong cho một buổi sáng của mình. Anh đi trước, còn tôi, vẫn còn bận rộn loay hoay chuẩn bị nhiều thứ, một cách rất con gái.
Thật ra, tôi vẫn chưa nhớ nổi từ lúc nào mình lại trở nên con - gái đến mức ấy, với những váy áo, phấn son và phù phiếm. Bạn nói tôi rằng, có phải tôi đã đi qua biến cố gì đó, để thoắt cái, bạn không còn thấy cô gái nhỏ luôn tóc ngắn, áo pull, quần jean, giày thể thao ở tôi đâu nữa, mà biến thành tôi như bây giờ.
Tôi cũng chẳng biết.
Có lẽ đôi khi chúng ta sẽ vô thức đi qua một giai đoạn nào đó, rồi thay đổi, mà chẳng hay biết, cũng chẳng cần nguyên do. Cứ thế mà trở nên vô chừng với mình, với mọi thứ xung quanh, lặng lẽ.
Những ngày ít ỏi hiếm hoi chúng tôi cùng nhau, anh sẽ rời đi trước, vì công việc, vì tôi thường hay thẩn thờ buổi sớm, hoặc vì gì đó, với tôi, cũng chẳng phải chuyện gì đó quá to tát hay lớn lao. Khi tôi quay trở về phòng sau những bước vệ sinh sáng sớm, anh đã ở đó, chỉn chu mọi thứ, và nhìn tôi cười. Hoặc, cũng có những lúc, anh đã mang xong giày, cầm theo balô, đứng ở cửa phòng đợi tôi quay lại.
- Anh đi trước nhé!
Anh luôn nói câu ấy vào những buổi sớm bên nhau.
Anh có rất nhiều câu nói thường nói với tôi, những câu nói giống nhau lặp đi lặp lại, tôi thường trêu chọc anh nhiều vì những câu nói ấy, cả câu này cũng vậy. Vì lúc nào anh cũng đi trước, lúc nào cũng là câu nói đó, tôi không khó chịu, chỉ là đôi lúc nghĩ tới, sẽ bất giác bật cười.
Tôi bảo mình là người chậm cảm - như cách một quyển sách tôi thích định nghĩa loại người giống như tôi, những người có cảm xúc đến muộn. Nên đôi khi, anh thấy tôi buồn chẳng - vì - gì - cả, hoặc tôi quay lại một câu chuyện nào đó đã đi qua từ khá lâu, hoặc thỉnh thoảng, tôi bật cười khe khẽ lúc cạnh anh, hay cả lúc không cạnh anh, vì nhớ đến một điều gì đó, giữa anh và tôi, tôi và anh, hoặc cũng đôi khi là những chuyện vụn vặt thoáng qua trong tôi bất ngờ.
Nhưng điều tôi thích nhất mỗi sáng có anh cùng thức dậy, là nụ hôn chào tạm biệt của anh.
Nhưng điều tôi thích nhất mỗi sáng có anh cùng thức dậy, là nụ hôn chào tạm biệt của anh.
Thường đó chỉ là nụ hôn ngắn, nhanh nhưng tôi thường luôn rất trông chờ nó.
Mỗi sáng như thế, tôi lại đứng tựa ở mép cửa, nhìn anh mang giày rời đi, anh sẽ nói câu nói quen thuộc, rồi hôn tôi một cái nhẹ như cách một chiếc lá rơi nhẹ trên mặt hồ, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào má tôi, thỉnh thoảng không, cười với tôi, rồi rời đi.
Mỗi sáng như thế, tôi lại đứng tựa ở mép cửa, nhìn anh mang giày rời đi, anh sẽ nói câu nói quen thuộc, rồi hôn tôi một cái nhẹ như cách một chiếc lá rơi nhẹ trên mặt hồ, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào má tôi, thỉnh thoảng không, cười với tôi, rồi rời đi.
Những khi ấy, tôi chỉ mơ hồ đứng ở đó, một khoảng.
Phần vì, như đã nói, những buổi sớm ngày tôi hay thơ thẩn, phần vì tôi vẫn còn cố gắng ghi dấu những khoảnh khắc bình yên của ngày mới, có anh.
Có đôi lúc, anh cũng nhìn tôi một khoảng ngắn, tôi tự hỏi mình, liệu anh có đủ tinh tế để nhận ra những gì trong mắt tôi những sớm ngày bình yên ấy. Hoặc anh không nhận ra, tôi tin rồi mình cũng sẽ trải bày trên con chữ, ở đâu đó, như lúc này, hoặc giả, lại giữ lại trong lòng những gợn nhẹ rất an yên như những điều nhỏ nhoi khác tôi giữ trong lòng những ngày cạnh nhau. Tôi lưu giữ những ấm áp nhẹ nhàng đó, biến nó thành thứ năng lượng thường trực giữ trong người, và xoay mình, bước ra ngẩn nhìn bao nhiêu sóng gió ngoài kia. Những sóng gió mà nếu xa rời qua lâu những quãng bình yên tôi có, tôi sẽ mệt nhoài, gục ngã, sẽ lại thấy thế giới vô chừng này không còn nơi đâu cho tôi nương náu. Nên thoảng hoặc, tôi lại trẻ con, dỗi hờn khi anh để tôi lại 1 mình một quãng quá lâu, khi tôi đang hoang mang, lạc lõng và điên rồ, một kiểu trẻ con trong tôi.
Có đôi lúc, anh cũng nhìn tôi một khoảng ngắn, tôi tự hỏi mình, liệu anh có đủ tinh tế để nhận ra những gì trong mắt tôi những sớm ngày bình yên ấy. Hoặc anh không nhận ra, tôi tin rồi mình cũng sẽ trải bày trên con chữ, ở đâu đó, như lúc này, hoặc giả, lại giữ lại trong lòng những gợn nhẹ rất an yên như những điều nhỏ nhoi khác tôi giữ trong lòng những ngày cạnh nhau. Tôi lưu giữ những ấm áp nhẹ nhàng đó, biến nó thành thứ năng lượng thường trực giữ trong người, và xoay mình, bước ra ngẩn nhìn bao nhiêu sóng gió ngoài kia. Những sóng gió mà nếu xa rời qua lâu những quãng bình yên tôi có, tôi sẽ mệt nhoài, gục ngã, sẽ lại thấy thế giới vô chừng này không còn nơi đâu cho tôi nương náu. Nên thoảng hoặc, tôi lại trẻ con, dỗi hờn khi anh để tôi lại 1 mình một quãng quá lâu, khi tôi đang hoang mang, lạc lõng và điên rồ, một kiểu trẻ con trong tôi.
Và lần này, tôi chọn ghi lại những cảm giác, để khi yếu lòng, sẽ đọc, và nhớ được mình vẫn còn những phút bình yên, hiếm hoi, nhưng ấm lòng.
Chẳng ai ngăn nổi những bão giông vô ngần ngoài kia cánh cửa, thì tôi chỉ cần anh đừng để tôi trôi đi xa quá những an yên, vậy thôi ...
Vết thương
Vết thương trên thịt da có thể có trăm ngàn chỗ, còn vết sẹo trong lòng lại chỉ có một chỗ.
Vết dao trên mình tôi đầy rẫy, dao nào dao nấy chém trúng các chỗ khác nhau, đâu có ai chém đúng ngay vết thương cũ của mình.
Nhưng vết thương trong lòng lại khác, dao nào dao nấy cứ bửa đúng một chỗ, mà lưỡi dao đâu phải cố ý bửa đúng chỗ đó.
Nó chém trúng chỗ đó chẳng qua vì chỗ đó là chỗ dễ bị dao chém nhất, không muốn chém trúng chỗ đó cũng không được.
Bởi chỗ đó là chỗ yếu đuối dễ bị thương nhất trong tâm hồn mình. Cho dù vết thương đã hồi phục, chỉ cần vừa hồi tưởng tới là lại lập tức tái phát.
.
Tôi sợ âm nhạc, nó luôn khiến tôi nhớ tới những chuyện không nên nhớ.
Nó luôn làm cho vết thương cũ tái phát.
- Ai cùng tôi cạn chén. -
Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015
Mệt rồi
Hôm nay mệt rồi
cho em mượn tay anh gối đầu một chút
ngày mai thức dậy mà tiếp tục
đường vẫn còn dài…
Giá mà cứ hết một ngày
lại nắm tay nhau bình yên rồi quên hết
quên những lo toan, quay cuồng, mỏi mệt
quên đủ thứ chuyện xô bồ…
Em chỉ muốn được bình yên như bây giờ
nghe hơi thở ấm phả vào gáy cổ
những nỗi bon chen không tồn tại nữa
chẳng còn có gì ngăn cách giữa chúng ta…
Em chẳng còn mơ tưởng những thứ quá xa
như giấc mơ của cô nàng mười ba, mười bảy
chẳng muốn những đền đài lóe lên trong lộng lẫy
mà tìm quanh chẳng thấy một bàn tay…
Giờ thì anh đã ở đây
giấc mơ em cần bây giờ chỉ vậy
trước mặt một người không cần che đậy
được là chính mình thấy thoải mái hơn…
Ở đây đi cho em tựa lúc cô đơn
lúc dỗi hờn còn có người mà cấu véo
em có vụng về với anh cũng thành khéo
tại vì yêu thôi!
Em sẽ thôi là người rót Biển vào chai ...
Thôi làm kẻ mộng mơ viết nên những lời thơ từng trải
Thôi làm người đi hoang và ca những bài ca mê mải
Thôi làm kẻ đa tình
Chỉ biết khóc hàng đêm
Em sẽ thôi làm người đứng cạnh, nhưng xếp thứ hai
Để nhường anh cho những điều duy nhất
Em sẽ thôi oằn mình nhìn những nổi đau cùng cực
Xót xa gì
Cũng chỉ đến thế thôi ...
Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015
[Ngắn] - 26
Em bỗng nhận ra tất cả sự bình thường
như cách anh làm với người dưng xa lạ
cuối cùng với anh, em chẳng là gì cả
chỉ là em mơ hồ mà ngộ nhận, thế thôi!
(September Rain)
Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015
Xin được quỳ gối dưới mái nhà
Khóc thét lên cho nỗi đau của người mình thương nhớ
nhưng vẫn không thể
mang người đó trở về
Dù có mắng chửi cuộc đời cả trong những giấc mơ…
Đã không còn có thể nắm lấy bàn tay để tìm lại hơi ấm ngày xưa
không còn có thể choàng vai mà mặc kệ cuộc đời khốn khó
không còn có thể hỏi han nhau trong những bữa cơm sum vầy nhiều bày tỏ
không còn có thể thức cạnh nhau trong những đêm nhiều gió
dưới một mái nhà…
Làm thế nào biết mất mát khi mọi thứ vẫn bình thường trong từng ngày qua
thậm chí đôi khi tự nhủ rằng yêu thương ấy là mãi mãi
lo toan cho những giận hờn chung quanh mà quên mình trẻ dại
cuộc đời ai cũng có lỗi
ngoại trừ bản thân…
Cho đến lúc nhận ra mình chưa bao giờ đơn độc để phân vân
thì phía sau lưng đã là một khoảng không đầy ám ảnh
khóc cho đến bao nhiêu lần người cũng đã không còn về và đứng bên cạnh
mong gì đến một cái dang tay dù trời không trở lạnh
mong gì được bao dung…
Mình đã sống qua từng ngày bằng quá nhiều những vô tâm
dù trong tiềm thức vẫn mơ làm đứa trẻ
biết vẫn còn gia đình sao cứ đi hoài như người xa lạ
bất chấp cả những đắng cay lẫn nghiệt ngã
chỉ cố nghĩ cho mình…
Đâu biết rằng được dõi theo từ mỗi sớm bình minh
được dõi theo bằng từng lời cầu nguyện
được dõi theo như ngọn gió trên sa mạc
được dõi theo như thể cả đời mình đi lạc
ngay từ lúc bắt đầu…
Trở về đi, cho dù người có đang ở nơi đâu
hãy để thiên đường cho một ngày nào đó
bao nhiêu lời cần nói với nhau, cần như hơi thở
làm ơn đừng mỉm cười, đừng bao dung như là phải thế
đừng thứ tha…
Sẽ phải xin lỗi bao nhiêu lần
khi quỳ gối dưới mái nhà…
Mưa ...
[Mưa làm phượng rơi xơ xác - cửa sổ cty ... ]
"Tôi đã treo chiếc lá lên phơi cùng quần áo
Trời tháng sáu
dễ giận hờn như cô gái đôi mươi
Tháng sáu rồi, anh có thấy gì khác không?
Tôi thấy nhiều mưa dễ sợ
ngồi một mình trong vai loài chim đi ở trọ
mà cứ lại mưa, lại nhớ nhà
Tôi đã hát cả ngày vào hôm qua
nên bữa nay nằm úp mặt vào tường để nghĩ về những nỗi buồn tuổi trẻ
những cơn mưa rụng lá
nên đành hong khô rồi cất thành "cũng đã từng xanh"
Tháng sáu chênh vênh
đếm một nửa năm đi qua, thêm vài lần, cứ thế mà già quắt lại
sợ một ngày mưa thấy mình đưa tay ra đã hết buồn hoang hoải
những ngón tay lạnh lùng
chẳng thấy sự vỡ tan
Em thì thầm nhủ "mưa hãy ngoan"
áo em mỏng quá, ướt rồi sinh cảm lạnh
ta là hai kẻ đứng ở bến đợi mới vừa làm quen chóng vánh
ai dám tin?
cuộc đời quá không ngờ
Tôi kể về chiếc lá trong một bài thơ
bài thơ lan man cho tháng sáu, thanh xuân và đại khái
sau cơn mưa
ta lại tự về mê mải
và thi thoảng buồn, bởi tháng sáu hay mưa."
dễ giận hờn như cô gái đôi mươi
Tháng sáu rồi, anh có thấy gì khác không?
Tôi thấy nhiều mưa dễ sợ
ngồi một mình trong vai loài chim đi ở trọ
mà cứ lại mưa, lại nhớ nhà
Tôi đã hát cả ngày vào hôm qua
nên bữa nay nằm úp mặt vào tường để nghĩ về những nỗi buồn tuổi trẻ
những cơn mưa rụng lá
nên đành hong khô rồi cất thành "cũng đã từng xanh"
Tháng sáu chênh vênh
đếm một nửa năm đi qua, thêm vài lần, cứ thế mà già quắt lại
sợ một ngày mưa thấy mình đưa tay ra đã hết buồn hoang hoải
những ngón tay lạnh lùng
chẳng thấy sự vỡ tan
Em thì thầm nhủ "mưa hãy ngoan"
áo em mỏng quá, ướt rồi sinh cảm lạnh
ta là hai kẻ đứng ở bến đợi mới vừa làm quen chóng vánh
ai dám tin?
cuộc đời quá không ngờ
Tôi kể về chiếc lá trong một bài thơ
bài thơ lan man cho tháng sáu, thanh xuân và đại khái
sau cơn mưa
ta lại tự về mê mải
và thi thoảng buồn, bởi tháng sáu hay mưa."
Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015
Chỉ có anh là thật ...
- Mình chia tay nhau nhé!
Giọng cô nói thảng hoặc phả vào hư không, phả vào đêm vắng đọng những uể oải của gian phòng trọ ngột ngạt trưa hè. Bàn tay cô vẫn ve vuốt trên gương mặt anh gầy xương xương mỏi mệt, vẫn nép cả thân mình vào hơi ấm anh mỏng manh.
- Anh không giữ được em sao?
Giọng anh mỏng và êm như khói phủ. Bàn tay anh chầm chậm vươn lên, nắm lấy bàn tay cô đang ve vuốt, Ghì chặt. Chắc đây cũng là một lần hiếm hoi anh chủ động nắm lấy bàn tay cô và ghì siết. Là lần hiếm hoi anh chậm rãi hỏi cô một câu hỏi êm như không còn cần lời đáp.
- Đừng nói thế được không. Em làm anh thấy anh không giữ được ai hay điều gì bên mình ...
---
Có một vài nỗi sợ hãi vô cớ luôn tồn tại song song với tình yêu.
Cũng như khi trong lòng cô bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm yêu đương kì lạ với một người đàn ông hoặc cậu trai nào đó, cảm giác sợ hãi mông lung vốn tiềm tàng trong cô cũng sẽ bắt đầu hiện diện rõ rệt hơn, với tần số và tần suất cũng dày đặc hơn.
Mà cô thì đa cảm, mà cô thì ích kỉ, nên cô luôn tìm cách cuốn cuồng chạy khỏi những sợ hãi mông mênh của lòng mình.
---
Màn đêm như dối trá.
Cảm xúc như dối trá.
Hơi ấm như dối trá.
Nỗi đau như dối trá.
Chỉ có anh là thật, chỉ có anh là vẫn ở đây ...
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Những Tòa Thành Xây Dở ... -
(Tản Văn hoặc Truyện Ngắn sẽ một ngày nào đó (biết đâu) được ra mắt của mình)
Ai có thể yêu cô ấy khi cô ấy là cô ấy lúc này?
Họ chỉ yêu phần cô ấy cho họ thấy, họ chỉ yêu những phiên bản của cô ấy mà họ có trong đầu. Những phần tính cách “cô ấy” dễ để thương, và dễ để hiểu.
Ai có thể yêu một người lúc nào cũng lo sợ?
Ai có thể yêu một người lúc nào cũng tự cảm thấy mình tổn thương?
Ai có thể yêu một người không tự điều khiển được cảm xúc của mình?
Ai có thể yêu được một người buồn đau đến mức không thể bước ra khỏi chiếc giường của mình?
Ai có thể yêu được một người tự bản thân đẩy tất cả mọi người ra khỏi cuộc sống của chính mình?
Ai có thể yêu được con quái vật xấu xa trong lòng cô ấy?
Ai có thể yêu cô ấy khi cô ấy là cô ấy lúc này?
Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015
Khóc
Tôi khóc giữa dòng người lãnh cảm qua lại trên con phố một cách vồn vã, trong đáy mắt họ tựa như chỉ còn suy tư đến những thứ “cơm, áo, gạo, tiền” rồi thôi. Tôi khóc dưới bầu trời trong xanh và những đám mây bàng bạc lững thững đó, thầm ước mong có một cơn mưa chợt đến để rồi đẩy lùi đi toàn bộ ưu tư phiền muộn cùng mình.
Tôi khóc ở một ngã tư đường phân thành bốn ngã riêng lẻ, không biết mình sẽ bước về phía ngã nào, rồi có ai nguyện cùng sánh bước với mình nơi con ngã mình đã lựa chọn đó không? Hay sẽ chỉ gặp gỡ thêm những rắc rối và mỏi mệt luôn sẵn sàng đánh ngã bản thân thêm một lần nữa?
Thiêu thân
- Cậu muốn yêu như thế nào?
- Giống con thiêu thân yêu mê đắm thứ ánh sáng ấm nóng, bất chấp hiểm nguy để lao vào ngọn đèn kì diệu. không nhất thiết phải kéo dài mãi mãi, một chút và chầm chậm thôi cũng được. để có thể sưởi ấm được nhau trong vài khoảnh khắc, vài giờ phút. để cảm nhận sâu sắc giây phút viên mãn nhất khi được yêu thương ai đó, và ai đó cũng yêu thương mình.
- Nhưng rồi... chúng cũng sẽ chết rất nhanh sau đó.
- Nhưng ít ra, chúng không bao giờ hối hận vì đã làm vậy. tại sao chúng ta lại phải phiền muộn về việc sẽ xảy ra sau khi được trải qua những giây phút ấm áp, và nghĩ suy rồi bản thân sẽ đi về những ngã nào khác nhau? thực ra, tớ chỉ cần như vậy, cần chúng ta yêu nhau như những con thiêu thân yêu ánh đèn của mình là đủ.
- Và ánh đèn thì tắt, rồi sau đó sẽ bật lại. nhưng những con thiêu thân của ngày hôm trước thì không xuất hiện nữa...
- Vậy cứ để cho tớ làm thiêu thân, còn cậu thì làm ánh đèn của tớ, thế là được.
Những tòa thành xây dở
[Chúng ta vẽ trái tim thành một đường thẳng,
chạy về phía mông mênh ... ]
Những cô gái như tôi thường hay bị ám ảnh bởi viễn cảnh mình và người mình thuơng một ngày nào đó sẽ chia xa, và thế là mối tình đứt đoạn. Là một ngày nào đó, là ngày mà tôi không biết liệu nó có phải là ngày mai, hay những ngày khác sắp tới, hoặc cũng có thể đã là ngày của hôm qua rồi. Như vậy, nghĩa là không chỉ khi còn bên nhau người ta mới sợ hãi sự chia xa, mà dù là khi họ đã hợp rồi lại tan tành, họ vẫn có thể tiếp tục lo lắng và sợ hãi cả quãng đời dài sau còn lại của mình.
Những cô gái như tôi không còn thích uống những thứ nước có đá lạnh. Tôi sẽ thích tự chọn cho mình một ly trà nóng, hoặc thứ gì đó cũng được, miễn là nó tạo ra sự ấm áp cho bàn tay tôi khi chạm vào là được, dù là cái ấm nóng có giả tạo cũng được, hoạ chăng chỉ là thứ tạm bợ, thì cũng được.
Bởi lẽ một người đã mang trên mình đủ sự lạnh lẽo và hoang hoải rồi, họ tự nhiên sẽ không còn muốn bất kì thứ nào đó khiến cho tâm trạng họ phải cảm thấy mỏi mệt và trơ trọi thêm nữa.
Những cô gái như tôi thường suy nghĩ đến thứ gì đó vĩnh cửu, bất tận, và trọn đời. Ví như tôi và người tôi thương có thể có một tình yêu vĩnh cửu, sống trên một cánh đồng bất tận, và được bên nhau trọn đời. Đó là tâm niệm được tan hoà với ảo mộng, nó đẹp đẽ, nhưng bản thân tôi vẫn nhận thức được đâu là thật đâu là giả, vẫn nhận thức được người đang ở cạnh mình hiện tại có phải là người sẽ trải qua những năm tháng cuối cùng của cuộc đời tại một vùng đất nào đó hay không.
Vì thế, có những suy nghĩ chỉ tồn tại trong lòng và xây dựng thành một toà thành nho nhỏ, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc nó đổ sập thôi.
Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015
Chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm
Phải biết làm gì khi hướng nào cũng là đêm
Gọi lên một cái tên để chỉ nghe bốn bức tường dội tiếng mình khô khốc
Em đã giữ qua bao ngày khó nhọc
Giờ cũng tắt nốt rồi
Ngọn nến cháy trong tim.
Chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm
Dẫu cũng quá trẻ để quên đi mình đã yêu cái người này đến vậy
Đã từng mong mỗi sớm mai thức dậy
Thấy nhau trong tia mắt đầu ngày
Chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm
Anh còn con đường xa phải đi
Em còn đống áo quần đã khô cong cần xếp
Về với em khi nào anh thấy mệt
Dù có khi em chẳng còn chờ đợi nữa rồi
Thì đời em vẫn sẽ có riêng một chỗ để anh ngồi.
Làm sao quên được anh đây
Khi mỗi sớm em mở cửa
Vẫn thấy bóng anh trong cánh gió chập chờn
Và vườn trăng lá cỏ vẫn đơm hương
Thơ anh viết đọc hoài
Vẫn chẳng thể ngăn mình yêu thêm trăm lần nữa.
Dù chính người này đã làm cho mình khổ.
Làm sao em quên được anh đây
Chắc lúc ấy em chẳng còn thở nữa
Dẫu vẫn biết mình còn quá trẻ để buồn thêm.
- Lạ lùng sao, đớn đau này -
[Ngắn] - 26
"Mình dường đã ngủ trăm năm
Sớm mai thức dậy thấy nằm trong mây
Lạ lùng sao, đớn đau này..."
Trà ...
Dù thích hay không thích thì bạn cũng hãy dành thời gian thử uống hết một chén trà.
Vì đời người như một chén trà.
Không đắng trọn kiếp, nhưng sẽ đắng trong một khoảng thời gian.
Bạn không thể trông mong đời người như cốc nước đường, ngọt từ đầu từ cuối. Đó chỉ là giấc mộng của những thiếu nữ đầy mộng mơ mà thôi. Nhưng bạn cũng không thể khăng khăng cái vị đắng mình đang nếm trải trong một khoảng thời gian là cả cuộc đời mình. Hãy nhớ: không đắng trọn kiếp, nhưng sẽ đắng trong một khoảng thời gian.
Đời người cũng nồng đậm như hương vị của một chén trà.
Đó là thứ hương vị nồng, sâu, đậm như không phải là thứ hương nhạt nhạt, ngan ngán. Tôi vẫn thường gọi đó là hương vị càng biết càng mê. Và thứ tạo nên sự mê hoặc đó là những trải nghiệm của bạn. Cuộc đời càng trải qua nhiều sóng gió, càng trải nghiệm nhiều thì hương vị càng nồng, càng sâu, càng đậm. Phụ nữ càng từng trải thì càng quyến rũ. Đừng ngại khó khăn và vất vả. Điều đó chỉ làm cho hương vị cuộc đời bạn thêm nồng đậm mà thôi.
Hãy dành thời gian uống thử một chén trà và nhớ kĩ mùi vị của nó nhé các cô gái.
---
Nhân dịp người yêu bảo phải chi có thể có nơi nào đó, 2 đứa ngày ngày đi làm rồi về với nhau, đọc sách này nọ thanh thản. Mình bổ sung thêm đọc sách, viết lách, uống trà :3
Thế giới đó với đứa đa đoan của mình chắc chỉ có mỗi trong mơ, hơ?
Mà anw, hổng phải cũng đang cố gắng làm đủ thứ, phấn đầu vì cái ngày nhẹ gánh nước non mà sống bình bình an an như thế sao :)
Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015
[Ngắn] - 25
Thật ra cho dù ai nghĩ cuộc sống của em phong phú đến đâu, tâm tư em phức tạp đến đâu, con người em rắc rối đến đâu, mong cầu của em lại rất nhỏ.
Bỏ qua hết những mệt nhọc mỗi ngày.
Bỏ qua hết những bận rộn cuồn quay.
Bỏ qua hết những cố gắng, phấn đấu, cắn răng và chọn lựa ...
Mỗi ngày khi ánh mặt trời tắt, lại an yên nằm cuộn tròn trong lòng anh, vậy là đủ, mặc kệ thế giới ngoài kia ...
Này em, này em ...
"Thì em cũng có đôi lần
Cần riêng anh đấy thôi
Dù em như đám mây vàng vội vã
Gặp nhau bên nắng chân ngày
Tàn nhanh ôi quá nhanh
Mới đây mà ra đêm thâu " - [ Độc Thoại ]
Này em, em nghĩ thế nào nếu buổi sáng tỉnh dậy, một buổi sáng vô tình nào đó trong đời, tự nhiên sự mong manh bỏ em mà đi.
Ồ, có thể em sẽ reo lên, thật tốt, thật tốt.
Vì như thế em sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ không còn nhạy cảm vô cớ những chuyện đâu đâu, và chí ít là kể cả những chuyện bé tẹo kiểu em sẽ không chạnh lòng với cả một tin nhắn hờ hững nào đó của bạn bè mình. Sự mong manh đi rồi thì sự nhạy cảm cũng chẳng buồn ở lại chơi với em nữa. Thật khó có điều gì đó khiến em xúc động. Cũng có khi tốt, bởi cuộc sống này mà dễ xúc động quá thì có khi mang tiếng đa sầu đa cảm và hay bị ăn quả lừa. Em sẽ sống đúng như những cái stt hô khẩu hiệu kiểu là con gái phải ngang tàng ngạo nghễ cái lọ cái chai, nhìn giai nửa mắt và tim không co thắt những chuyện bao đồng.
Nhưng điều ấy có thực sự tốt không em?
Nhưng điều ấy có thực sự tốt không em?
Khi đánh mất sự mong manh và nhạy cảm rất nữ kia, rồi chính em cũng đánh mất bản năng chia sẻ?
Cuộc sống có khi này khi khác, nhưng về cơ bản, sẽ chẳng có nhiều giây phút mình an nhàn trong tâm và thực sự bình yên đâu. Nên nếu trong đầu mình là cả một mớ bòng bong, thì chia sẻ là cách hữu ích. Vì có thể người được sẻ chia chẳng phải người sẽ gỡ dùm em rắc rối, nhưng cái giây phút nói ra với họ, em tĩnh tâm hơn với những rắc rối của cuộc đời mình. Và tìm cách gỡ nó.
Bởi cả sự nhạy cảm và mong manh, cũng giúp em nhận ra được ai là người cần thiết để em chia sẻ.
Nếu một ngày em không còn nước mắt?
Nếu một ngày em không còn nước mắt?
Quá tốt đúng không, bởi chúng ta hay đánh đồng nụ cười với sự vui vẻ.
Nhưng không có nước mắt, nghĩa là em tước đi cơ hội cho bản thân được yếu mềm. Người mạnh mẽ thì làm được nhiều chuyện. Nhưng chúng ta chẳng được thiết kế để trở thành siêu nhân. Cũng cần lắm chứ những lúc mềm yếu, để nhận ra mình không hoàn hảo, để nhận ra mình mệt mỏi, và nhận ra mình cần một ai đó trên cuộc đời này.
Nên, dù có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời này, hãy cứ mỏng manh, nhạy cảm, phù phiếm đàn bà, rớt nước mắt...hay bất cứ gì tương tự thế...Đó chẳng phải điều gì mệt mỏi hay xấu xa, mà chỉ giản đơn như việc con người khi được tạo ra, là loài sinh vật mạnh mẽ nhất nhưng cũng mềm yếu nhất.
Như có ông nhạc sĩ từng viết: "Xin em hãy khóc, nồng nàn từ con tim..."
Nên, dù có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời này, hãy cứ mỏng manh, nhạy cảm, phù phiếm đàn bà, rớt nước mắt...hay bất cứ gì tương tự thế...Đó chẳng phải điều gì mệt mỏi hay xấu xa, mà chỉ giản đơn như việc con người khi được tạo ra, là loài sinh vật mạnh mẽ nhất nhưng cũng mềm yếu nhất.
Như có ông nhạc sĩ từng viết: "Xin em hãy khóc, nồng nàn từ con tim..."
Điều giản đơn ấy, nhiều khi chúng ta cứ cố gồng mình lên, mà quên hết rồi.
[Ngắn] - 24
"Thỉnh thoảng, trời vẫn đẹp, cây vẫn xanh, hoa vẫn nở, chim vẫn hót… Tức là cuộc sống của chúng ta vẫn thế, chẳng có gì thay đổi cả. Ai bận bịu với việc người nấy, và ít liên quan nhau.
Thế mà, thỉnh thoảng, em đã rất nhớ anh …"
Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015
[My Zodiac] Mộc - Kim - Thủy
Sao Mộc ở Sư Tử
Tham vọng và hay giúp đỡ người khác, bạn thường đương đầu rất tốt với mọi loại tình huống. Bạn có khả năng thành công cao trong lĩnh vực chính trị.
Do bạn luôn lo lắng tìm cách giải quyết vấn đề và đạt được mục tiêu của mình, bạn sẽ luôn là người ra tay hành động trong lúc những người khác còn đang mơ ngủ. Bạn màu mè và thích chơi nổi, song cũng rất yêu đời.
Sự đa tài của bạn thường khiến bạn dễ dàng trở thành người của công chúng hoặc người trong ngành giải trí. Nếu gặp phải những góc hợp không thuận lợi, có thể bạn sẽ hành xử hết sức tự phụ, kiêu ngạo, thậm chí còn có khuynh hướng làm quá trong tất cả mọi chuyện nữa.
Thông thường, sức khỏe của bạn rất tốt, nhưng nếu như không biết kiểm soát tốt nguồn năng lượng từ sao Mộc, rất có khả năng bạn sẽ gặp phải các vấn đề về tim mạch và/hoặc cân nặng đó.
---
Sao Thủy ở Ma Kết
Chăm chỉ, cẩn trọng và thành thật, các bạn có sao Thủy ở Ma Kết luôn tập trung cao độ trong công việc, ghi nhớ kỹ càng các thực tế, sự kiện, con số, hiện tượng. Những công việc đòi hỏi chi tiết, tỉ mẩn cực kỳ hợp với bạn.
Mỗi khi muốn trình bày một điều gì đó, bạn có thể diễn đạt một cách súc tích, hàn lâm. Bạn dễ thấu hiểu và có khả năng biến ý tưởng thành hiện thực. Bạn nghiêm túc và luôn tự đặt ra giới hạn, luật lệ cho chính mình.
Lời khuyên dành cho bạn là đôi khi, hãy nghe theo cả trái tim nữa, chứ đừng chỉ lạnh lùng làm theo cái đúng, cái chuẩn.
---
Sao Kim ở Ma Kết
Vị trí này của sao Kim khiến bạn dễ lo lăng và bất an. Bởi thế, bạn thường cảm thấy cần phải trấn an bản thân bằng cách tìm kiếm địa vị và của cải vật chất. Bạn hay tỏ ra lạnh lùng và tính toán trong hôn nhân hoặc các quan hệ đối tác, yêu đương. Nhưng thực chất bạn chỉ cố gắng bảo vệ mình vì bạn sợ bị từ chối và dễ bị tổn thương. Do đó mà bạn rất ít khi, hoặc cũng có thể là rất khó, thể hiện sự nhạy cảm của mình.
Bạn cần sự tôn trọng của mọi người nên thường kìm nén cảm xúc và bản năng giới tính của mình, nhưng sâu thẳm bên trong bạn lại rất ham mê nhục dục, thậm chí là tràn đầy sức sống. Chuyện tình cảm của bạn thường tiến triển chậm chạp. Một nửa của bạn hoặc sẽ lớn tuổi hơn, trưởng thành hơn, hoặc trẻ hơn bạn nhiều tuổi. Nếu một ai đó có thể vượt qua được tấm lá chắn bạn tự dựng lên xung quanh mình, bạn sẽ rất trung thành và tận tâm với người đó.
Với tiềm năng lãnh đạo của bạn và tình yêu dành cho công việc, bạn luôn thể hiện tốt trong việc kinh doanh và thường rất thành công. Với những góc hợp mâu thuẫn, bạn có thể quá quan tâm đến những thành tựu vật chất, vô cảm và lạnh lùng.
Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015
[Ngắn] - 24
"Ta chỉ muốn nhìn sâu vào đáy mắt
Dẫu im thinh nhưng lòng đã nghe lòng
Đời đông quá.
Chúng ta tìm nhau mãi
Thấy nhau rồi,
đừng xa nữa
Nghe không…"
Mới mới cho mình!
Đơn giản là dạo này thấy cuộc sống của mình rối rắm, linh tinh, khùng điên và nhảm nhí, Nên dành một buổi chiều (chẳng biết có đẹp trời không vì không có ra đường) để chiêm nghiệm và suy nghĩ.
Nhận ra dạo này ngày càng bỏ quên những thói quen tốt và chìm đắm vào mấy cái chuyện ảo vọng linh tinh.
Hôm nay tự kiểm điểm, ghi ra mấy thứ bé bé mà quên mất hông làm :3 Giờ PHẢI làm :3
1/ Mỗi ngày sẽ viết 1 fact nhỏ, bằng tay, bút mực đen lên giấy note. Chụp lại làm 1 album nhỏ nhỏ xinh xinh.
2/ Mỗi tuần (hoặc 2 tuần với sách dày) đọc HOÀN THÀNH một cuốn sách. Và viết review nghiêm túc đàng hoàng.
3/ Tự tập thể dục mỗi tối, Nhất định PHẢI làm đầy đủ mỗi tối T^T ~
4/ Tự ôn tập tiếng Nhật mỗi tối. PHẢI vượt qua nỗi sợ đối với katakana và học nhiều Kanji hơn.
5/ Mỗi 2 - 4 ngày / lấn, nghiêm túc đàng hoàng viết về một điều gì đó nhỏ bé, ấm áp và tạo thêm động lực về cuộc sống xung quanh, PHẢI tránh hết sức sa đà vào tình cảm tiêu cực ủy mị lãng mạn.
6/ Mỗi tuần 1 lần, dành 1 buổi cafe cho những người bạn bè ít gặp, bạn bè liên quan đến công việc và đam mê. Để tiếp lửa cho nghề, để thoát khỏi cái quẩn quanh trong vòng tròn khép kín.
7/ Chụp ngay cái gi đang muốn chụp, nhìn thấy hay ho và ham hố chụp. KHÔNG được chần chừ rồi bỏ qua nữa!
Mình sẽ làm được, sẽ quyết tâm làm cho bằng được!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015
[Ngắn] - 23
Tôi ước về những ngày tháng sau này cùng anh.
Những buổi trưa hè tháng Sáu nằm dài trên sàn nhà nghe tiếng quạt rì rì buồn bã, chân gác lên nhau, những ngón tay khe khẽ chạm hờ và rúc rích cười vì những ngày mới quen ngờ nghệch. Ở bệ cửa sổ xanh rì mùa hạ, hi vọng nảy mầm tanh tách giòn tan
.
Nếu là ảo tưởng thì ảo tưởng cũng sẽ giản đơn và dịu dàng như thế. Sẽ như thế thôi là đủ.
Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015
[Ngắn] - 22
bài hát giữa đêm bật váng phòng năm ấy
giờ tôi thuộc nhuyễn bàn tay
em có còn những cơn say
cớ sao không về đây nữa?"
Bởi cuộc sống là vạn điều ảo tưởng
những người mình muốn gắn bó hóa ra dễ làm mình sợ hơn cả những người mình muốn từ bỏ
những chuyện mình tưởng sẽ làm mình khủng hoảng hóa ra mình lại bình tĩnh đối đầu, còn những chuyện tưởng chẳng có gì lại làm cho một ngày của mình trở nên u ám mây xám.
ừ thì đã bảo rồi mà, đừng có dễ get attached với bất cứ chuyện gì, hay bất cứ con người nào.
---
bản thân mình cũng thế thì sao đòi hỏi người khác không được thế?"
---
Thèm biển~
Thèm Ghi-ta ~
[Ngắn] - 21
Bận '___' ~
– Em yêu, anh quá bận để yêu em:
Hôm nay họp hành, ngày mai tổng kết
Đời cuốn anh đi trong vòng quay mải miết
Em yêu, anh quá bận để yêu em!
Anh trả em những cỏ biếc, nắng êm
Trả những nụ hôn nồng nàn hình như từng có
Tất cả như bóng mây râm thoáng qua trời giông gió
Giờ bình yên rồi. Anh bận lắm, em biết không?
Hãy dẹp lại một bên những khao khát trong lòng
Hãy nén lại tình em thôi đừng bừng lên nữa
Tim đầy ắp lo toan, đâu chỉ là nơi giữ lửa
Như cuộc đời đâu chỉ có tình yêu!
Đừng buồn, đừng làm anh mệt mỏi nữa em yêu
Bằng những câu hỏi thăm triền miên em vẫn nhắc
Ừ, anh hiểu… em quan tâm đến anh nhiều nhất
Nhưng xin hãy để anh tập trung suy nghĩ được không em?
– Anh vội vã chạy theo đời, em lại chạy theo anh
Khoảng cách cứ dài ra vì em đuối sức
Cái khoảng cách mà em gắng lấp
Bằng những đợi chờ, chịu đựng, yêu thương
Bằng lời chúc bình yên mỗi sớm lên đường
Bằng nhớ nhung cả một ngày không dám nói
Bằng bài ca em hát thầm khi giặt chăn là gối
Bằng cuộc đời em ngơ ngác, rối bời
Yêu dấu của em ơi, đừng nói nữa, em biết rồi:
Suốt một đời này anh quá bận để yêu em!
#NguyễnThụyAnh
---
Tự nhiên nhớ đến 1 câu của H. ngày xưa, cuộc sống, đâu phải chỉ có mỗi tình yêu đâu :)
Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015
[Ngắn] - 20
- Tại sao dạo này thấy nhiều mấy bài báo kiểu làm tình nhân đau khổ này này nọ nọ ghê. Không phải khi bắt đầu 1 mối quan hệ, xác nhận là nhân tình của nhau nghĩa là chấp nhận chỉ cho nhau hơi ấm ngắn ngủi, chấm hết, vậy đau đau khổ khổ cái khỉ gì ?
- Em thật sự nghĩ vậy? Thế như anh và em?
- Chẳng phải từ đầu cũng xác nhận là tình nhân sao? Như anh và em là như thế nào? Chả phải chúng ta chẳng mệt nhoài vì kiểu tình cảm nữa vời gì gì đó sao? Rõ ràng mà?
- Em làm như ai cũng lí trí đến mức khủng khiếp như em ...
---
- Đâu phải ai cũng có thể lí trí và rạch ròi đến mức độ của nàng đâu!!!
---
- Bạn bớt lí trí 1 chút hẳn là mọi thứ đã dễ thở hơn ...
---
- Em không nghĩ là chị lại lí trí đến mức đó ...
---
---
---
Vậy mình là loại động vật biến dị gì vậy? Hông phải con người bình thường sao?
Rõ ràng đến vậy, có khỉ gì để nhập nhằng với chả chao đảo mệt mỏi gì chứ ???
Thế giới gì kì :(
Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015
[Ngắn] - 19
"Chúng tôi sợ một ngày bỗng chốc hóa người dưng
Lặng lẽ quên đi chuyện "đã từng" xưa cũ
Có ai không vài lần để lỡ
Những thứ rất tin yêu trong góc nhỏ đời mình...
Có một người tôi không thể phân minh
Là tri kỷ, là nhân tình, hay bè bạn.
Chỉ biết hai người không vượt qua giới hạn
Để đặt một cái tên cho mọi thứ rạch ròi...
Chỉ mong được cùng người bước tiếp mãi,
vậy thôi..."
- Du Phong -
[Ngắn] - 18
Đời sống có những định mệnh. Chấp nhận hay cố thay đổi cũng chỉ để chấp nhận. Bạn thấy không, con nước xuôi dòng hay ngược dòng rồi cũng rẽ trôi, chiếc lá đâm chồi nảy lộc rồi cũng úa màu khi thu sang, con người mới đây đó nói cười biết đâu chừng mai sẽ là hư không. Hoài niệm là chiếc vali cũ mèm, tôi cất sâu trong hành trang đời mình. Có những người đến và đi như định mệnh sắp sẵn rằng tôi phải di qua ho như thế, phải vẫy tay tạm biệt họ để lên chuyến tàu không khứ hồi như thế. Nước mắt đôi khi cứ mặn nồng khi gió thổi về miền xa xôi..
Tôi nhớ, nhớ chứ. Nhưng tôi đã trôi xa rồi, họ đã khuất xa tôi rồi.
Chỉ còn tiếng còi tàu, đôi khi cứ văng vẳng bên tai.
Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015
Giận!!!
Cho em.
Người giận!
Người càu nhàu
Anh mệt mỏi đêm thâu
Chỉ biết thở dài
Im lặng
Thỉnh thoảng tình yêu như một sớm mai không thấy bình minh rạng
Người nghĩ cách lớn lên không ngừng
Ngược hoàn toàn
Anh chỉ muốn bé đi
Và cả hai ta trở nên ích kỉ lắm khi
Sống chết cho rằng ý kiến của riêng mình là đúng
Nước mắt người rơi
Dùng từ ngữ đâm nhau tả tơi
Bàn tay vươn tới, nhưng trái tim lùi một nhịp mất rồi.
Thỉnh thoảng, cũng chỉ thỉnh thoảng thôi
Anh hồ nghi
Người hồ nghi
Lòng tin như lâu đài cát bị sóng cuốn đi, vào một ngày biển động
Chúng mình bé nhỏ
Thế giới này thì rộng
Thôi yên nào,
Để anh ôm em vào lòng
Trận chiến này sẽ sớm kết thúc thôi!
Từ giờ đến xa xôi
Cái còn lại suốt đời
Là mắt môi người lấp lánh
Là sự thật chúng mình yêu nhau không gì so sánh
Nên,Yên nào
Để anh ôm em vào lòng
Đừng dại dột nói lời chia tay.
Lụm đâu đó, thấy hay ho ghê :)
Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015
Có mấy ngày vui?
Mùa Hạ.
Nắng cháy khét cả vạt tóc.
Chạy xe qua Thanh Đa hóng gió bờ sông, đi qua đoạn đường ray xe lửa, những con hẻm nhỏ oằn mình trong khói bụi. Chỉ qua một đoạn đường rất ngắn thôi mà đã có ba đám tang. Kèn, trống và cái nắng oi mùa hạ lởn vởn trong con đường chật hẹp càng làm mọi thứ sầu bi hơn. Như có ai đó đang muốn bứt ra khỏi không gian nhỏ hẹp để vươn mình nhưng lại bị bóng tối của thành phố ập xuống.
Chết lịm.
Đêm.
Nghĩ vẩn vơ.
Thấy đời người ngắn ngủi quá.
Có mấy ngày vui mà hờn tủi.
Nên thôi ...
[Ngắn] - 17
"Chỉ muốn nói rằng trái tim không phải vườn tược, nên ai vô mà nhắm thấy đầu tư không khả thi, thì xin nhẹ nhàng bước ra chứ đừng đào bới. Gia chủ dọn lại rất mệt. Và rất buồn.”
Chỉ muốn nói vậy thôi à ...
Rửa chén ...
Em rửa chén cũng nhớ mình từng
nắm lấy tay nhau
cùng nhào một nồi khoai tây lớn
anh nhồi với thịt
em chiên
hai đứa hồn nhiên cười nói
về tương lai nhất định có chúng mình trong đó
có đôi
bọt dầu loang loáng
trôi
theo tiếng cười nắc nẻ.
Em xướt tay một góc dĩa mẻ
máu rơi
với một tiếng thở dài.
Bởi mình ghét rửa chén luôn là vì zị đó :'(
Hổng liên quan chớ viết cái này nhớ món Korokke ngày xưa hay làm quá đỗi :'(
Hổng liên quan chớ viết cái này nhớ món Korokke ngày xưa hay làm quá đỗi :'(
[Ngắn] - 16
T. bảo với mình, em đã không còn niềm tin gì với phụ nữ, vì họ đối xử với nhau tàn tệ quá.
Em ấm ức và thổn thức kể cho mình nghe, những người phụ nữ quanh em phải khốn khổ như thế nào vì những tị hiềm, xách mé, cạnh khóe và dối gian từ những người phụ nữ khác.
Mình lắng nghe và không biết phải nói gì cả.
Vì đấy cơ bản đều là sự thật. Xung quanh mình cũng tràn đầy ra.
Mà mình cũng đôi lần thế.
T. hỏi một câu làm mình nghĩ mãi, vì hà cớ gì, cùng là phụ nữ với nhau, sao phải cố hành hạ, cố đày đọa nhau mới cảm thấy vui vẻ. Làm như thế hạnh phúc lắm sao?
T. hỏi một câu làm mình nghĩ mãi, vì hà cớ gì, cùng là phụ nữ với nhau, sao phải cố hành hạ, cố đày đọa nhau mới cảm thấy vui vẻ. Làm như thế hạnh phúc lắm sao?
Mình nghĩ, không đâu, không ai lại hạnh phúc khi nhìn thấy người khác đau khổ, chỉ là vì bản thân mình đau khổ, nên không muốn nhìn thấy xung quanh mình có quá nhiều nụ cười. Chung quy, những người như thế cũng rất đáng thương. Đến tự tìm hạnh phúc cho mình, cũng không tìm ra được, chỉ có thể lấy việc nhìn người khác té ngã, xoa dịu vết thương của mình.
Họ thật sự rất đáng thương ...
Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015
[Ngắn] - 15
Hong khô cả 1 buổi chiều
Hong khô luôn cả những điều tan hoang
Với tay gạt tóc che ngang
Hong luôn đi cả ly tan giả vờ ...
#hongchieu #thonham #thoconcoc #taolaodobuon
Về anh!
Đấy là một cảm giác kì lạ, khi ngồi sau anh và ngẫm nghĩ cuối cùng mình có tình cảm gì với con người này.
Nghĩ hoài vẫn không xác định được.
Không phải yêu, rõ rồi. Vậy sao cứ muốn lại gần, muốn được biết rõ hơn thế giới của người ta, muốn cười đùa, muốn đi song song mãi, muốn nắm tay, muốn ôm nhẹ nhàng trong lúc tim mình đập rộn ràng gào thét tên một người khác. Mình cứ nghĩ là do bản thân gặp quá nhiều điều phủ nhận từ cuộc sống, nên học theo nó phủ nhận tất cả, phủ nhận anh.
Nhưng cũng không phải.
Cuối cùng không hiểu nổi chính bản thân mình.
Hôm trước đi nhậu với bạn, chỉ nhớ đến anh và buồn, uống 2 chai Tiger mà đâu óc bắt đầu mông lung và lan man nhiều thứ. Mình cứ nghĩ chuẩn bị ngã xuống đến nơi rồi, vậy mà gió rít qua tai, lại nghĩ đến anh.
Hôm trước đi nhậu với bạn, chỉ nhớ đến anh và buồn, uống 2 chai Tiger mà đâu óc bắt đầu mông lung và lan man nhiều thứ. Mình cứ nghĩ chuẩn bị ngã xuống đến nơi rồi, vậy mà gió rít qua tai, lại nghĩ đến anh.
Nên tỉnh.
Mình thường nói huyên thuyên nhiều điều nhảm nhí khi uống, kiểu nhu cầu chia sẻ và tâm sự tự nhiên giống cơn sóng, tràn ra và lan vỡ. Nhưng mình chưa xác định được điều trong lòng, mình cũng không thể kể về anh cho đứa bạn nghe khi mà ngay cà trong lòng mình còn chưa thật sự xác định rõ những gì mình mong cầu chời đợi.
Thế nên, mình không nói, mình viết.
Những dòng không đầu không cuối về một thứ cũng vô định như vậy.
Viết đi viết lại rồi tự hỏi ủa mình đang viết gì, viết về ai giữa một đêm tháng năm nóng đến bực này.
Tốt xấu đúng sai muôn nẻo đường
"Ta nhìn thấy nỗi buồn của người dù người câm lặng
Nhìn thấy những khổ đau mà thản nhiên như gương hồ phẳng lặng
Nhìn thấy nước mắt người chảy ngược vào trong
Chỉ điều ấy thôi cũng đủ đau lòng…"
---
Hồi nhỏ thường nghe người lớn dặn: “Chọn bạn mà chơi nghen con”. Đọc sách lại thấy mấy câu nhức nhối lòng kiểu “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” hay “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”. Người lớn thủ thỉ vào tai ta những lời răng dạy: “Con ơi, đừng chơi với nó. Nó là bạn xấu. [lược bớt 1 ngàn mấy trăm chữ hoạch định tính cách, nhân phẩm con người ta].
Ta ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ chơi với bạn tốt.
Tức những đứa chăm chỉ học hành, con ngoan trò giỏi, vâng lời cha mẹ, cháu ngoan Bác Hồ.
Đến khi đủ nhận thức, đủ vốn sống để đánh giá con người, dù ít ỏi. Ta chỉ thấy rặt 1 đám mọt sách, nhỏ nhen và chen lấn nhau giữa những điểm số. Chúng ganh nhau từng chút một, nhìn nhau bằng những ánh mắt tị hiềm và nói sau lưng nhau những lời còn chối tai hơn tiếng súng. Những đứa trẻ sau lưng ta, từng một thời bị ta xa lánh, lại ngoan ngoãn giúp ta cả những lúc trưa nắng, nghe ta thở than về đủ mọi điều trên đời và chấp nhận một ta, sai lệch.
Sách nói không sai.
Đến khi đủ nhận thức, đủ vốn sống để đánh giá con người, dù ít ỏi. Ta chỉ thấy rặt 1 đám mọt sách, nhỏ nhen và chen lấn nhau giữa những điểm số. Chúng ganh nhau từng chút một, nhìn nhau bằng những ánh mắt tị hiềm và nói sau lưng nhau những lời còn chối tai hơn tiếng súng. Những đứa trẻ sau lưng ta, từng một thời bị ta xa lánh, lại ngoan ngoãn giúp ta cả những lúc trưa nắng, nghe ta thở than về đủ mọi điều trên đời và chấp nhận một ta, sai lệch.
Sách nói không sai.
Ông bà ta nói cũng không sai.
Người lớn dặn cũng không sai bao giờ.
Vậy mà sao ta cứ thấy mọi thứ hình như không đúng.
Lúc nhỏ đọc Tấm Cám. Tấm hiền, Cám ác. Tấm tốt, Cám xấu. Lớn lên, ta nghe người đời cãi nhau rằng Tấm ác, Cám hiền. Ta lại hoang mang vì không biết thế nào mới là tốt, thế nào mới là xấu.
Lúc nhỏ đọc Tấm Cám. Tấm hiền, Cám ác. Tấm tốt, Cám xấu. Lớn lên, ta nghe người đời cãi nhau rằng Tấm ác, Cám hiền. Ta lại hoang mang vì không biết thế nào mới là tốt, thế nào mới là xấu.
Từ bao giờ, tiêu chuẩn đánh giá nhân cách lại khác xa nhau quá vậy?
Trong những bộ phim ta xem từ thuở thiếu thời, luôn có một vai ác, một vai hiền, một vai xấu, một vai tốt. Người xấu luôn có kết cục không mấy đẹp đẽ. Người hiền lành luôn hạnh phúc về sau. Nhưng có nhiều lúc ta tự hỏi lòng.
Trong những bộ phim ta xem từ thuở thiếu thời, luôn có một vai ác, một vai hiền, một vai xấu, một vai tốt. Người xấu luôn có kết cục không mấy đẹp đẽ. Người hiền lành luôn hạnh phúc về sau. Nhưng có nhiều lúc ta tự hỏi lòng.
Tại sao có thể cứ mãi quy kết một người là ác, là hiền, là tốt, là xấu một cách đơn giản và rạch ròi đến thế?
Trong đáy mắt ta, có những người luôn bên ta cười nói, nhưng quay lưng khi ta khó khăn. Trong lòng bàn tay ta, có những người lúc nào cũng lạnh nhạt, nhưng sẳn sàng chìa vai cho ta dựa vào những lúc khốn đốn.
Ta cứ phân vân mãi giữa ranh giới xếp loại tốt - xấu của mình.
Ta vốn cũng biết như thế.
Trong đáy mắt ta, có những người luôn bên ta cười nói, nhưng quay lưng khi ta khó khăn. Trong lòng bàn tay ta, có những người lúc nào cũng lạnh nhạt, nhưng sẳn sàng chìa vai cho ta dựa vào những lúc khốn đốn.
Ta cứ phân vân mãi giữa ranh giới xếp loại tốt - xấu của mình.
"Con người chẳng có ai tốt hoàn toàn, lại càng không có ai xấu hoàn toàn. Bản thân mỗi người là tập hợp của những thứ rất hỗn loạn và phức tạp, chúng ta vừa sống vừa học cách gạn lọc. Đó là còn chưa nói cuộc đời vốn rất khó để phân định đúng sai, ranh giới giữa tốt xấu thật sự không rõ ràng như người ta vẫn tưởng.”
- Minh Nhật đã nói như thế.
Ta vốn cũng biết như thế.
Khi cuộc đời này có nhiều điều phiền não và sự thật thì luôn bất ngờ. Ăn trộm là xấu. Nhưng ăn trộm vì con lại tốt. Giết 1 người là xấu. Giết người để bảo vệ chính bản thân mình thì lại khó nói được. Nói dối là xấu.
Nhưng con người ta thành thật với nhau được bao lần?
Chẳng ai khẳng định được bản thân mình là người tốt. Ta chỉ có thể sống với đúng bản thân mình, đúng những gì mình cảm thấy không hổ thẹn với lương tâm, sống đủ đầy và thành thật. Ta có quyền thương yêu, vị tha và rộng lượng. Ta chia sẻ miếng cơm cho người khó khăn, học cách chăm sóc người tàn tật. Ta có thể nhẫn nhịn người đáng ghét. Ta có thể quên đi những phiền muộn từng nhận lấy hằng ngày.
Chẳng ai khẳng định được bản thân mình là người tốt. Ta chỉ có thể sống với đúng bản thân mình, đúng những gì mình cảm thấy không hổ thẹn với lương tâm, sống đủ đầy và thành thật. Ta có quyền thương yêu, vị tha và rộng lượng. Ta chia sẻ miếng cơm cho người khó khăn, học cách chăm sóc người tàn tật. Ta có thể nhẫn nhịn người đáng ghét. Ta có thể quên đi những phiền muộn từng nhận lấy hằng ngày.
Ta có thể tốt.
Vì bản ngã mỗi người sinh ra vốn tròn đầy như thế.
Ta có quyền ích kỉ, có thể ghen tị, có thể mỉa mai bất cứ ai ta ghét, có thể châm chọc sau lưng nhau mỗi chiều tan ca, có thể xúc xiểm nhau giữa bàn họp vì những điều ta không chấp nhận nổi. Ta có thể xấu. Vì ta là con người. Không ai có thể quá tốt với những điều xấu nhan nhản xung quanh mình.
Ta sống đúng với bản thân mình. Ta tốt với người này nhưng xấu với người nọ. Ta yêu người này và căm ghét người nọ. Ta thích chơi với những kẻ kì cục và lang bụi ngoài đường. Ta chỉ muốn kết bạn với những người cao sang quyền quý.
Ta có quyền ích kỉ, có thể ghen tị, có thể mỉa mai bất cứ ai ta ghét, có thể châm chọc sau lưng nhau mỗi chiều tan ca, có thể xúc xiểm nhau giữa bàn họp vì những điều ta không chấp nhận nổi. Ta có thể xấu. Vì ta là con người. Không ai có thể quá tốt với những điều xấu nhan nhản xung quanh mình.
Ta sống đúng với bản thân mình. Ta tốt với người này nhưng xấu với người nọ. Ta yêu người này và căm ghét người nọ. Ta thích chơi với những kẻ kì cục và lang bụi ngoài đường. Ta chỉ muốn kết bạn với những người cao sang quyền quý.
Ta học từ người này sự phóng đãng, ta lấy từ người kia cách cân bằng chính mình.
Không sao cả.
Chúng ta là những tấm gương phản chiếu tâm hồn lẫn nhau.
[Ngắn] - 14
Em là kiểu con gái ôm giấc mơ về buổi sáng cuối tuần, có thể đi chợ, mua hoa về cắm, nấu một món thật ngon, chẳng thèm quan tâm lắm hôm nay thế giới ngoài kia thế nào, vì đã có một người cùng mình ngăn bão ngoài cánh cửa.
Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015
[Ngắn] - 13
"Mùi hương của người phủ kín hết ký ức chúng ta đã có ở đây
làm sao mất được nếu đã là thương nhớ
dù đi đến tận cuối chân trời thì mùi hương vẫn âm thầm từ đâu đó
mang trong mình một cơn gió
hong khô tóc người hàng đêm…"
Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015
Thế nên em mãi hoang vu
" Xin vùng đêm tóc
Mùa đông dài hong phố vắng
Mùa nắng lung linh in trong màu mắt hồ thu
Xin ngày ân ái và xin yêu em , yêu em tình trầm
Cùng xin một trái tim thật ngoan " - [Tình Trầm]
(Chậu rau má Nhật chết đi sống lại bao lần ở cửa sổ công ty)
Đàn ông dĩ nhiên là phải đam mê rồi, ngủ cùng em đương nhiên đầu óc phải đen tối rồi.
Em cũng không còn trẻ dại để tin rằng người ta bên em chỉ là yêu, là ôm, là dịu dàng bình yên bên em những ngày ngọt lành là đủ ...
---
Nhưng cái mà em cần không chỉ đơn thuần là một đêm ân ái.
Cái em cần là nửa đêm tỉnh giấc, mở mắt ra là được nhìn thấy người, đưa tay ra là chạm được vào người, được người ôm vào lòng ấm nóng. Nhịp thở đều đặn cùng hơi ấm quen thuộc của người mới là điều mà em giữ lấy và khát khao.
---
"Đàn ông nói chuyện với đàn bà để có thể ngủ với đàn bà, đàn bà ngủ với đàn ông để có thể nói chuyện với đàn ông."
- Jay MCINERNEY -
---
Em lạnh lùng, vô cảm, vô tâm, bàng quang mọi thứ vì em không quan tâm, không đặt tình cảm, không mong cầu, không hy vọng. Nhưng đến khi em rơi vào cái bẫy của cảm xúc, em có còn là em, của lạnh lùng và mạnh mẽ nữa đâu.
Em trẻ dại, em đàn bà, em đan xen nhiều thứ vào thân xác mỏng manh trơ trọi.
Em thích Vuốt Ve hơn Ân Ái, thích Hôn hơn Vuốt Ve, thích Ôm hơn Hôn, thích Nắm Tay hơn Hôn, thích Thing Lặng cạnh nhau hơn những Ồn Ào vội vã.
Em đam mê, em điên cuồng, em nhạy cảm và đa đoan với mọi thứ, trống trải với ngay cả 1 ánh mắt nhìn.
---
Thế nên em mãi hoang vu ...
Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015
Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015
Một cánh tay gầy sao níu giữ được thương yêu...
"Có những đêm gió thổi lên trời
em nằm trên tay anh và cố gắng loay hoay người trái phải
phát hiện ra một cánh tay mình bỗng trở nên thừa thãi
lòng hỏi rằng có cách nào trống trải để yêu anh?
rũ bỏ đi nào một nhánh xuân xanh
rơi rớt hết mọi thân cành vướng víu
em sẽ thấy cuộc đời còn nhỏ xíu
được không?
---------
em sợ phải đi qua phố qua phường
sợ gặp lại kỷ niệm trên vạn đường rối rắm
nếu trót lỡ sa chân vào tình trường mê đắm
em biết phải lấy gì để cầm nắm tin yêu
một cánh tay gầy sao níu giữ được thương yêu..."
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)