[Có 1 tình thương đơn hướng, không yêu, và không mất bao giờ ...]
T. nói với em rằng anh là người hời hợt quá, nhăng nhít quá và không có điều gì đáng cho em giữ anh trong lòng lâu đến thế. Em chỉ có thể cười với chị, chậm rãi buông vài câu bâng quơ rằng ai cũng có cách thể hiện cảm xúc cho riêng mình, không phài cứ đau thì phải tỏ ra đau, vui vẻ hạnh phúc thì phải thường trực nụ cười, cũng như sự tinh tế sâu sắc của mỗi người nằm ở cảm nhận nhiều hơn là những hành động mà ai cũng có thể thấy và nhận ra.
Thật ra trong lòng em muốn giải thích nhiều hơn thế, không muốn ai nhìn nhận anh như 1 người hời hợt và không có chút gì đáng để yêu thương, Nhưng em lại tự hỏi bản thân mình làm thế để làm gì, vì ai, vì em sao? Thế rồi em lại thôi, thôi như bao nhiều lần em thôi khác, không giải thích, không cố gắng, không níu giữ và không cả buông bỏ bất kì điều gì.
Em không thể lớn tiếng nói với thế giới, ở 1 ngày cũ kĩ ấy, em thương anh chẳng qua chỉ vì anh gạt cái đế gác chân cho em khi qua rước em đi chơi. Cái hình ảnh ấy luôn khắc sâu và đọng lại trong lòng em một cách sâu sắc không cách nào phai nhạt đi. Dù không phải chỉ có anh làm cho em điều đó.
Cái chuyện đó, nó ám ảnh miên man trong tâm trí em đến mức, sau này, có những người còn cần thận, tỉ mỉ và dịu dàng với em hơn gấp trăm ngàn lần như vậy, thì hình ảnh của anh trong buổi tối muộn hôm ấy vẫn phủ mờ trái tim em như một màn sương mỏng giăng mờ.
Em không thể lớn tiếng nói với thế giới, ở 1 ngày cũ kĩ ấy, em thương anh chẳng qua là vì anh đơn độc bó gối ngồi ở góc cầu thang, anh đơn độc và yếu đuối đến mức một đứa con gái ít ỏi tình cảm như em lại ngồi xuống bên anh, nói vu vơ vài thứ và xoa nhè nhẹ lên tóc anh. Em có thói quen xoa tóc những người con trai bên cạnh em, cũng từ ngày đó.
Em không thế lớn tiếng nói với thế giới, ở 1 ngày cũ kĩ ấy, em thương anh chẳng qua là vì cái ôm xiết chặt giữa đêm, tiếng đàn trầm buồn vang vọng trong căn chung cư nhỏ xíu, tiếng hát anh ngân lên trong những buổi tụ tập karaoke ...
Tất cả những gì về anh, nó không khác lạ, nhưng sâu trong lòng em nó lại luôn đặt biệt, luôn day dẳng, luôn kéo dài, Em không biết đó có phải tình yêu hay không, nhưng nó lại cứ âm thầm nằm gọn trong lòng em, trong 1 góc khuất dịu dàng nào đó, rồi bùng lên, rồi lại âm ỉ, rồi lại bùng lên qua những tháng ngày.
Chúng ta không cách nào ở cạnh nhau theo kiểu những người yêu nhau sẽ về cạnh nhau, vì tình cảm đơn hướng cho dù nảy sinh cũng là một kiểu nảy sinh gượng ép và man trá, Em cũng không mong cầu mình được đáp lại, không mong cầu có thể cùng anh đi đến cuối 1 đoạn đường xa khuất mờ. Cả anh và em, vẫn luôn hiểu rõ, vì chúng ta là những con người luôn giữ sự cô đơn thường trực trong tâm trí, cố gắng lấp đi bằng vẻ ngoài lạnh lùng hời hợt và những gượng vội thoáng qua.
Mà những người giống nhau như thế, chỉ có thể làm tổn thương chất chồng tốn thương.
Như cách anh nói
- Là những người tốt sống cạnh nhau là được đúng không?
Nên em cố sống tốt, cố mong anh sống tốt, cố mong mọi người hãy chỉ nghĩ về nhau như những điều tốt đẹp bên đời,
Và rồi sẽ có ai đó, đủ dũng cảm, chân thành và yêu thương ở cạnh em. Một ai đó, đủ dịu dàng, khoang dung và thấu hiểu ở cạnh anh. Rồi chúng ta sẽ lại tiếp tục đi qua những quãng đường không nhau một cách yên bình, trầm lắng và ngọt ngào.
Để thật sự, những người tốt sẽ có hạnh phúc. Nhé anh ...