Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Xa lạ ...






Trước đây đó, em là con mèo nhỏ. 

Em tự cho mình là thế.

Em thấy con gái giống loài mèo rất tốt, đủ kiêu hãnh, đủ chảnh chọe, đủ sức làm mê đắm những thằng đàn ông ngoài đường, lại còn biết nũng nịu, biết làm trò để giữ chân người đàn ông bên mình làm của riêng. Đàn ông thích mèo, vì thích chinh phục, thích ôm ấp, thích vuốt ve. Và mèo, cũng là loại ít tốn công chăm sóc nhất, mà vẫn quẩn quanh bên họ, không bám riết như cơ hó, nhưng cũng không phiền phức như thỏ, như chuột, như sóc, như nhím.

Từ lúc biết yêu thương một ai đó ngoài gia đình, em tự cho mình là mèo nhỏ, 

Em bắt đầu có thói quen kiu 'meo - meo' mỗi khi nhõng nhẽo, vòi vĩnh gì đó. Thói quen kiu 'méo' khi giật mình, khi phản đối, nói chung là 1 câu liệu hay vì 'á' 'é' gì gì đó của mọi người. Rồi em cũng chảnh mèo, cũng kiêu hãnh, cũng xa cách, cũng vờn đuổi .v.v... Làm đủ trò hầm bà lằng nhằng như mọi đứa con gái khác tự - tin - rằng - mình - đang - được - yêu - thương.

Nhưng đó là thời xa rồi, cái thời tuổi trẻ nông nỗi và mang trong mình không ít mơ tưởng song hành cũng cuồng nhiệt ấy.

Mà hình như cũng chưa xa lắm.

Cũng vừa mới đây thôi.

Nhưng rồi em chả biết lý do gì lại làm em thay đổi.

Thay đổi chóng vánh đến bàn thân em cũng bàng hoàng. Mọi người xung quanh bàng hoàng. Những người thương em bàng hoàng. Từng tế bào trong em cũng run cảm mãnh liệt trước xung động của sự bàng hoàng trong em và quanh em.

Em trở nên lười nói. Cảm thấy mọi ngôn từ mình phát ra thành âm thanh đều là 1 sự sắp xếp méo mó của cảm xúc trong em. Nó không thật, nó không đúng, nó không nguyên vẹn. Nó biến thành 1 cái gì đó quá logic, quá lí trí, quá xa lạ đối với những ngôn từ em giấu trong nội tâm.
Và vậy là em lười nói.

Như kiểu sợ hãi chuyện nhận ra mọi thanh âm của mình đều xa lạ.

Mọi thứ từ bản thân mình phát ra ngoài đều xa lạ. Con chữ gõ lộc cộc trên bàn phím cũng xa lạ. Yêu thương xa lạ. Nhịp đập xa lạ. Hơi ấm xa lạ. Mọi thứ, mọi thứ, mọi thứ ...

---

Giờ, mọi người đều thấy ở em 1 sự lạnh lùng cố hữa. Ngày xưa chỉ trong công việc em mới lạnh, giờ trong mọi mối quan hệ, em đều lạnh như thế. Kiểu như lí trí nó dần mài mòn mọi cảm xúc trong em, tròn vành vạnh, chẳng còn cạnh sắc nào.

K. nói em không chỉ biểu cảm không có, phản ứng chậm mà còn được cái giọng nói đều đều không xúc cảm nữa. Em thấy mình ngày ngày cũng không còn cảm xúc, thiệt.

Mà cảm xúc còn hay bị kiểu tuông ra, xong đứt vô cớ.

Như lúc này.

Tự nhiên không biết mình muốn viết gì.

Mà cũng không biết viết gì nữa.

Hết.

Rồi.

---



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét