Thứ Ba, 3 tháng 3, 2015

Muộn hẳn đến 7 năm ...



[Nếu thật ở đây gió ấm
Nếu thật ở đây có, mùa xuân ?! ]


(Khi tâm trạng không tốt, 1 cánh hoa rơi cũng thấy nhói lòng)



Sáng ra nhận được tin nhắn của N. dặn mình đi nhận một món quà gì đó.

- Chỉ là món quà muộn của 7 năm trước!

Tự dưng thấy lòng chìm giữa những hoang mang rất lạ thường.

Thật ra, mình không nhớ nổi, sau khi bước qua cái mối quan hệ kéo dài suốt hơn 6 năm đằng đẵng đó, mình đã lau mắt, đứng dậy như thế nào, đã làm cách nào để bước qua được cái khoảng trống mông mênh, làm cách nào để bản thân đủ lạnh lùng tháo đi chiếc nhẫn hằn lên ngón tay suốt cả những tháng năm thanh xuân ấy.

Mình chỉ biết, bàn tay mình, lúc này, không còn bất cứ vết tích nào của chiếc nhẫn ấy.

Dù mình biết rõ nó đang nằm đâu, nhưng cũng đã không nhìn, không chạm đến nó cả một khoảng rất dài, rất dài rồi.

Tình cảm ấy, mình đã từng tưởng không cách nào có thể buông bỏ. Vậy mà đến 1 ngày mưa, nó biến mất không 1 vết tích, như một cơn mưa rào thoáng qua rồi tạnh ráo, như là dấu nhẫn ấy, biến mất không còn vết tích.

Mà cũng có thể, giống như L.nói, T. nói, não mình cấu tạo rất lạ kì, chỉ cần một kí ức không muốn nhớ, nó sẽ tự động xóa đi.

- Nó giống như cảm giác khi xem phim, chuyển cảnh, chỉ sót lại câu ' 1 năm sau ' thế là mọi thứ đã đổi khác hết rồi.

Mình, thật sự vẫn luôn như thế.

Yếu đuối hơn vẻ ngoài, nhưng lại lạnh lùng cứng rắn hơn cả những con chữ được viết ra và những gì người khác cảm nhận. Những mặt đối lập ấy đan xen, mẫu thuẫn và giằng xé nhau. Tạo nên một mình như thế, hay hoài niệm nhưng lại quá dễ dàng quên đi những nỗi đau xa xăm.

Kiểu như, ừ, mình biết là mình đã rất đau, nhưng tại sao đau, đau thế nào, làm sao vẫn có thể an nhiên sống sót đến lúc này, mình không nhớ, không biết, không mường tượng ra được 1 chút gì.

Mà như thế, đôi lúc, cũng tốt.

Chỉ là quá tàn nhẫn với những ai đặt chấp niệm lên mình.

- Chính sự lạnh lùng của em làm anh sợ, không thể bước đến ngày từ lúc đầu. Cũng may, anh đã không bước đến ngay từ lúc đầu, nên bây giờ, chúng ta mới có thể ngồi tỉ tê với nhau.

- Em đã từng lạnh lùng sao?

- Ừ, em lạnh lùng ngay từ vẻ mặt, nhưng lại cho người ta cảm nhận em nồng nhiệt và mỏnh manh, nhưng cuối cùng, thứ sót lại thật sự ở đáy tim em vẫn là cái lạnh lùng cố hữu.

Mình đã từng không hiểu được, sự ' lạnh lùng ' của mình nằm ở đâu khi H. nói như thế.

Giờ, chắc mình đã hiểu.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét