Thật khó khăn nếu phải trải qua mọi thứ một mình, em ước có ai đó hỏi em: "Ngày hôm nay của em ra sao, thế nào? Có tốt không? Có ổn không?". Mà kì thực ra là không có ai hỏi cả. Hoặc là em chẳng có ai yêu thương, hoặc là em k xứng để được như thế, em chẳng còn phân định nổi nữa...
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, em đã quá quen với chuyện tự đi tự về rồi.
Bây giờ mà có ai hỏi em đang ra sao, chắc em yêu người đó luôn mất.
Lang thang linh tinh đọc được đoạn này, thấy may, may mà mình vẫn chưa đến nông nổi này :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét