Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Viết và chúc (Cho sinh nhật ai đó chảnh như mèo!)


Chút xíu (chắc là) thương thương dành cho ngày sinh ai đó bên đời ... 


( Nếu có thể, cũng mong có thể tặng anh 1 nhành hướng dương, mong anh luôn rực rỡ như mặt trời buổi sớm, ấm áp và tươi vui )




Thật ra thay vì nói mình lạnh lùng, thiếu cảm xúc thì chắc nên nói mình có vấn đề về thể loại giao tiếp không thấy mặt, hay nôm na hơn là giao tiếp kiểu thời đại số.

Mình có thể ngồi lọc cọc gõ cả ngàn chữ để bình luận, xúc cảm ble ble gì đó về mối quan hệ giữa người với người, về nhân sinh quan, về cơn gió hôm nay chợt ấm hay cái máy lạnh cứ kêu è è. Nhưng bảo mình pm vào nick của 1 ai đó, nhắn tin cho số điện thoại nào đó, gọi 1 cuộc gọi điện vào giờ nào đó, để đơn thuần là hỏi han, quan tâm hay gì gì đó thuộc về vấn đề tình cảm, quan tâm và sẻ chia, mình lại không làm được, hay chính xác là không biết cách làm, không biết, thiệt.


Như khi mình đọc qua stt của bạn bè, thân hay không thân cũng không cần bàn tới, thấy bạn bệnh, bạn buồn, bạn gặp rắc rối. Nếu như kiểu vấn đề mà bạn gặp phải mình nghĩ mình không giúp được gì, mình sẽ lướt hẳn qua. Không phải kiểu vô cảm, mà là kiểu, ồ, pm hỏi han cũng không giúp được gì, nói năng sáo rỗng an ủi thường tỉnh thì thấy mình giả giả, khuyên bảo này kia thì đôi khi làm người ta hoang mang loay hoay hơn nữa. Thôi vậy ...
Thế là thôi, thế là thấy mình trôi tuột đi giữa tám trăm ngàn câu hỏi thăm quan tâm này nọ, thấy mối quan hệ kia cũng dần trôi tuột đi giữa những xúc cảm chân thành của sự liên kết của con người với con người giữa nhân loại, ấm áp và đầy đủ hơn kiểu lặng lẽ ngó rồi thôi, đơ đơ lạnh lùng cố hữu của mình.

Như hôm nay là ngày sinh nhật ai kia. Thức làm vài việc, sắp xếp vài thứ cho đến đúng 12h, muốn nhắn cho anh một câu, lại loay hoay thấy ngôn từ thế nào cũng thật là sáo rỗng, lại lo lắng người ta đang ngủ, nhắn nhắn lỡ mất giấc, khó ngủ lại, hôm sau đi làm mệt mỏi, thì thiệt là không vui vẻ gì. Lên FB nhắn, lại thấy không biết nhắn làm sao. Vì trong lòng mình, mọi thứ bản thân muốn có chỉ đơn giản là làm là có, nên chúc này chúc nọ, thấy cũng chỉ là lời chúc mà thôi. Gạn ý gạn từ, cuối cùng mới gõ được vài chữ, ngắn, nhưng mình cho rằng đó cũng là những gì mình thật sự dành trao. Sáng dậy, thấy bao nhiêu người chúc anh bao nhiêu là thứ, tự nhiên thấy mình buồn cười, mình ngớ ngẩn, minh tào lao, sinh nhật, đôi khi đơn thuần là 1 lời chúc xuất phát từ tâm, cũng đủ trọn vẹn vui vầy, đâu cần như mình nghĩ nhiều đến vậy, rồi thành ra nó ngắn ngủi sơ sài.

Như lúc này, cũng muốn nhắn thêm cái tin, hay gọi cho anh 1 cuộc gọi, đại loại là tự nhiên muốn, rất muốn, nhưng rồi đầu lại trống rỗng, lại không biết nói gì, lại thôi. 

---

Bởi người ta nói, thầy bói không bói được cho chính mình. Đứa làm truyền thông, làm viết lách như mình, đến khi cần lại không nặn được ra 1 câu, 1 chữ.

---

Thôi thì vẫn cứ âm thầm trong lòng, chúc cho người ta, vui vẻ, đủ đầy và hạnh phúc, không chỉ trong ngày này, mà trọn vẹn những ngày về sau :)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét