Vẫn là em rơi chơi vơi giữa đời
---
[Em
cười với cầu vồng nhạt màu
nhàu nhĩ những đêm cô đơn
đùa với ngón tay cô độc
thu mình trong con ốc
bao giờ chúng ta mới tìm thấy nhau?
Em
phải cười trước bao nhiêu tiếng shutter lạnh tanh nữa
phải ôm bao nhiêu người nữa
phải chịu bao nhiêu cơn gió luồn qua kẽ tay
lặng người trong âm thanh buồn này
trí nhớ mới được thay thế
và chúng ta mới được yêu nhau?]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét