Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

[Story] - Nhưng tôi đã trao người tất cả




Lấy chuyện thật phóng tác thành hư cấu. 

Mong nỗi buồn đơn tấu gãy đôi đi.



( Tôi chạm chân anh lạnh toát - Biết sớm muộn tôi cũng tàn )



Nhưng tôi đã trao người tất cả.

Người tình mang về một chậu hoa Nhài có hương thơm của ánh trời và bao la.

Người ôm ấp thứ cây lạ lùng với vẻ mặt dịu dàng làm tôi tuyệt vọng. Đêm đến trước khi thiếp ngủ, người đặt nó giữa ban công, hôn lên những cánh hoa nhỏ và chúc chúng ngủ ngon. Buổi sáng nào dậy sớm người sẽ chăm sóc chậu cây tỉ mẩn và hát cho nghe. Bộ dáng đó gợi nhớ đến hàng xóm người Hoa trước đây của tôi. Người đàn ông đơn thân đó có một tình yêu dị kì với những chậu cây trong vườn nhà. 

Tôi chẳng thể hiểu được. Mọi sinh vật tôi từng nuôi đều rũ chết rất nhanh. 

Như thể chúng muốn sớm thoát khỏi bàn tay tôi vậy.

Nước mắt người hực ấm khi rơi trên cánh tay tôi.

Khi người tình có chậu hoa Nhài rồi, người quên mất tôi. Có lẽ cũng chưa bao giờ nhớ. 
Đa phần thời gian, tôi chỉ nhìn dáng lưng người ngồi co mình bên chậu cây đó, thủ thỉ những lời thương mến dịu dàng. 

Bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi ngắm gương mặt người? 

Nhưng tôi không thật sự bận tâm. 

Lạ lùng làm sao.

Tôi đâu định gây tổn thương.

Người tình sẽ khóc nếu tôi chạm vào người. 

Hệt như một giống cây xa lạ, bị nhiễm độc nếu tiếp xúc với dị vật. Người co quắp khóc giữa tiếng nấc và cơn hen. Nhưng tôi vẫn không được phép chạm vào. 

Còn bao nhiêu ngày trước khi những mầm giống đâm chồi và từ người mọc ra những chiếc lá xanh?

Một chất độc đặc quánh chảy trong huyết quản của tôi, lan nhiễm rất nhanh ra xung quanh. Người tình nói chất độc đó đã làm nửa bên mắt trái tôi hóa đen, giống như mắt một con quái vật. 

- Đừng ăn tôi. Đừng ăn mất những bông hoa của tôi. 

Người tình khóc bảo tôi vậy. 

 Nhưng tôi đâu định gây tổn thương. Nhưng tôi không muốn tổn hại ai cả. Tôi không phải giống loài quái dạng.

- Đã sai ở đâu hả? Tại sao tình yêu của chúng mình lại độc hại thế này?

Người tình khóc trong vô cảm. Nước mắt đầm đìa trên gương mặt người có lẽ không còn gợi nhức những rạn vỡ và lệch lạc, chúng chỉ chảy ra cho vơi cạn hố đau khổ dồn ứ tôi từng đào bới. Người ngồi cạnh chậu cây tỏa mùi của ánh trời và rộng lớn, vai sụp xuống chẳng thể tiếp tục chống đỡ sức nặng của chất độc rò rỉ nơi tôi.

Nhưng tôi đã trao người  tất cả.

Một đêm nọ trong giấc mơ tôi chứng kiến cảnh người tình rời đi. 

Người đang ngồi ở ban công bên chậu hoa đã bung nở hàng ngàn cánh trắng hàng ngàn chiếc lá tỏa hương đến nhức nhối, ngắm nhìn chúng, cầu nguyện chúng bảo vệ mình khỏi thứ độc quánh đặc.
Người hát và cười khẽ, âm thanh non nớt như một đứa trẻ. 

Gió thổi ngang, cuốn theo vài cánh hoa nửa úa vút vào đêm đen của thành phố xa cách mù khói này. Người nhìn theo chúng bay đi mất dấu và phủ lên những gì còn lại chỉ là bóng tối bốn bể. 

- Nhưng tôi  đã trao người  tất cả ... 

Tôi thầm thì từ khoảng cách nghìn dặm hoặc chỉ vài bước chân. Người tình đứng dậy ra đi không dấu tích nào sót lại, chỉ có chậu hoa Nhài cô độc đón sương chẳng còn bàn tay ai chăm sóc.

Một sáng nọ tôi thức giấc nhận ra giấc mơ đó là sự thật. 

Âm thanh của nhạc Ngô Thụy Miên  phát ra từ nhà bên hoang hoải không hề an ủi.

Nhưng người bứt xé tất thảy chỉ để chứng minh người đã thắng

...

Nếu kẻ địch không phải sự chai sạn này, có lẽ tôi mới thắng.


---
---
---

P/s : Cảm giác bị ám ảnh Zelda Gin quá nặng, quá mức, ...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét