Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

Đèn đêm




Được dẫn đi cafe, ngắm cảnh xa xa cao cao của Sài Gòn, vẫn luôn thích những ánh đèn đêm như vậy. Thấy lòng nhẹ hẳn những mệt mỏi của ngày dài bức bối.




Tự hỏi lòng về những chuyến đi đã dự định bao giờ mới có thể bắt đầu. Tự hỏi những người trên những chuyến thiên di kia cảm xúc sẽ thế nào, vì đứa chậm cảm như mình, chưa từng bay, nhưng những chuyến đưa tiễn lại chưa bao giờ đọng lại dư vị trong lòng mình. Thảng hoặc, rất lâu sau đó chợt nhớ đến khoảng khắc 1 người rời đi rồi miên man. Có lẽ, nếu đến 1 ngày có thể bay, mình cũng ko chắc có thể cảm nhận được mùi vị của náo nức và ly biệt.


Về nhà, đứa em nhỏ khóc vì những mệt mỏi mà ngoài lời an ủi mình cũng ko cách nào sẻ chia, cuộc sống bộn bề quá, ai cũng có những tổn thương riêng. Chợt nhớ 1 lần nữa đêm, trong những mệt mỏi cũng chạy đến sân bay này, nhìn ánh đèn và những chuyến li di, cũng tự hỏi mình về cảm xúc của kẻ ở người đi mà chưa bao giờ trả lời được. Rồi đã ở giữa không gian đưa tiễn mà bật khóc rất lâu, rất lâu.
Nên chỉ có thể bảo em cứ khóc, hoặc, mình luôn khuyên những ai mình yêu thương đừng bao giờ cố gắmg kìm nén 1 cảm xúc gì, dù đau đớn, giận dữ hay mất mát, ở bên mình, hãy cứ tuôn ra. Như bản thân mình luôn mong có thể tuôn ra bên 1 ai đó chứ ko phải những ánh đèn.

Cứ tuôn ra, vì Sài Gòn tốt tính lắm, nắng mưa sương gió, nhưng vẫn đầy bao dung sau những va vấp tổn thương.

Mà chung quy của cái stt linh tinh này chỉ là, sau bao nhiêu năm như thế, thứ mình yêu nhất nơi này, hẳn vẫn mãi là những ánh đèn đêm lấp lánh.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét