Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

[For Libra - thanks & goodbye]






___

Lâu lắm mới lại nói chuyện nhẹ nhàng và đàng hoàng với anh, bỏ qua hết những xét đoán dò đường, rào trước đón sau và tình cảm linh tinh, sự việc cũ xưa vào lời nói. 

Thật sự dốc hết lòng để nói với nhau như những ngày cũ, cũng đã lâu vậy rồi.

Anh giờ khác trước, mình cũng đổi thay nhiều, dù không phải vì nhau. Anh với mình như 2 đường thẳng, đang chạy đột ngột đâm sầm vào nhau 1 đoạn ngắn giữa quãng đời mông mênh. Thứ vướng lại duy nhất trong lòng mình, có lẽ là cái tên cho mối quan hệ đó. Ngắn ngủi mà khắc sâu, day dứt. Ngày nào cũng ngang qua nhau mà cố tình làm như xa lạ, cố tình nghênh ngang.

Để rồi cuối cùng, hôm nay, sau bao nhiêu đổ vỡ chạm va. Mình và anh đã có thể dẹp hết những lớp vỏ vốn đã cũ mòn vì những tin yêu và nghi kị, để mà dặn dò, trải lòng đôi ba câu.

Mình chỉ biết, cảm ơn anh vì đã giúp mình hiểu, một người con gái, muốn yêu thương tròn vẹn 1 người, điều đầu tiên là phải vượt được những cô đơn. Cảm ơn anh vì đã dạy mình biết cách lắng lòng suy nghĩ cho người khác, thay vì luôn lấy những thứ mình gọi là yêu thương phủ lên 1 mối quan hệ và bóp chết nó ngay khi còn chưa kịp rõ hình thành. Cảm ơn anh đã cho mình biết cách yêu thương của 1 người trưởng thành không phải như giành giật món đồ chơi trẻ nhỏ. 

Vậy đó, sau tất cả, giờ mới có thể bình bình an an mà nói cảm ơn, mà nói tạm biệt, mà nói với anh, tình cảm ấy, mình chưa bao giờ ép mình quên, vì mình trân trọng mọi cảm xúc của mình. Không phải luyến tiếc quá khứ, chỉ là trân trọng mọi thứ xúc cảm hiếm hoi mình có được trước cuộc đời.

Cảm ơn anh đã đến, đã đi, đã để lại!

Anh nói mỉm cười với cuộc sống, chọn sống tốt, mọi thứ sẽ tốt đẹp. Mình mỉm cười với anh, mong anh vui sống với những gì anh mong cầu.

Rồi mình nghĩ đến 1 người khác, một người mình mong có thể đủ trân trọng để bước cùng, sau những quãng chênh vênh.

---


p/s : Viết trên FB, nhưng vì 1 số lý do mà post chế độ riêng hạn chế người xem, giờ post lại ở đây :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét