"Thức từng đêm để hỏi cuộc đời này
Yêu thương của một người bao lâu thì đổi thay?
Như thể con sơn dương lạc bầy chạy trốn giữa mưa bay
Như thể con sơn dương lạc bầy chạy trốn giữa mưa bay
Mình đã từng chạy trốn những đắng cay trong cuống cuồng tuổi trẻ
Từng ngơ ngác giữa bình minh trong những ngày đơn lẻ
Cứ chạy và chạy hoài với đầy rẫy hoài nghi.
Như thể có một giọng nói thầm thì: chạy, chạy đi!
Như thể có một giọng nói thầm thì: chạy, chạy đi!
Cuộc đời này còn gì nữa đâu để mà buồn, mà níu giữ
Từng dốc cạn niềm tin đặt vào một người như phép thử
Để rồi nhận thua.
Thức từng đêm để tự hỏi:những cánh chim lạc bầy sẽ làm gì trong suốt những đêm mưa?
Để rồi nhận thua.
Thức từng đêm để tự hỏi:những cánh chim lạc bầy sẽ làm gì trong suốt những đêm mưa?
Chúng có khóc, có gào lên hay giống mình và phó mặc
Mặc cho gió, cho mưa có tạt nhòa mi mắt
Mình cũng chẳng buồn lau.
Yêu người này hay yêu một người nào thì cũng đã một lần đau
Mình cũng chẳng buồn lau.
Yêu người này hay yêu một người nào thì cũng đã một lần đau
Một lần tập nhớ quên những điều hoài niệm cũ
Con Sơn dương chạy trốn khỏi mưa bay vì đã tìm được chỗ trú
Nhưng mình chạy trốn khỏi cuộc đời thì sẽ trú lại nơi đâu?
Thức từng đêm để hỏi cuộc đời: tình yêu là bao lâu?
Thức từng đêm để hỏi cuộc đời: tình yêu là bao lâu?
Bằng tuổi của một cơn gió lay hay cuộc đời một chiếc lá?
Yêu thương này chết đi thì yêu thương khác sẽ đến thay hay tất cả thành xa lạ?
Có phải yêu người nào thì cũng chỉ có buồn đau?
Thức từng đêm để hỏi cuộc đời
Mà cuộc đời còn bận tìm lời giải ở nơi đâu?"
Thức từng đêm để hỏi cuộc đời
Mà cuộc đời còn bận tìm lời giải ở nơi đâu?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét