[Uống nhầm một ánh mắt
Cơn say theo nửa đời ... ]
Cô đã từng nghĩ, chỉ cần H. chạm vào cô thêm 1 lần nữa, cô sẽ điên cuồng bất chấp mà giữ lại anh cho mình, như những dại cuồng mà ngày xưa từng có, từng buông.
Nhưng khoảng khắc ấy, cô bất động.
Cô thấy lòng mình như đóng băng, chết lặng, không thể phản ứng, không thể suy nghĩ, để mặc cho nụ hôn của anh rơi lên môi mà không có bất kì một nhịp đập nào làm xáo động.
Ánh mắt anh hoe đỏ, nhìn thẳng vào thấu buốt tim cô.
Cô sợ ánh mắt đó, cô thương ánh mắt đó, cô vấn vương bao lần không cách nào bỏ xuống ... cũng chính vì ánh mắt sâu thẳm ấy của anh.
- Minh lại coi như chưa có gì xảy ra nhé, quên đi nhé.
Câu nói ấy đưa cô rơi tõm vào khoảng thời gian đen ngòm của những ngày tháng cũ. Mà chắc, cũng chưa cũ, chỉ mới vừa đây thôi. Như ngày cô thức dậy cạnh anh, câu nói ấy, cũng khiến tim cô lạnh buốt và trơ ra, như lúc này.
Hoàn toàn, trái tim cô, là lỗ rỗng.
- Rốt cuộc anh muốn gì ?
Anh cười, không phải nụ cười đùa bỡn như mọi khi, Ít ra, là bàn thân cô cảm thấy như vậy. Anh lại hôn cô, cô lại không cách nào phản ứng lại, mọi thứ xoay vòng như một vòng tròn bất tận mà cô chưa bao giờ có thể khốntg chế mình tránh xa ra.
Mơ hồ, cô thấy như mọi thứ của 1 năm qua đang xoay vòng lại, không khác đi 1 chút nào, xoay vòng lại, một cách rõ ràng và tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ. Không phải ngày đó, thứ bắt đầu giữa cô và H. cũng là một nụ hôn bất ngờ, vội vã nhưng mạnh mẽ và điên cuồng thế này sao ?
Cô bắt đầu cảm thấy chính mình mờ đi, không phân biệt được đâu là thực đâu là những ảo vọng cô đã vẽ ra trong đầu suốt bao nhiêu ngày chới với.
---
Cô thương anh, cô biết. Không phải cô luôn gọi anh là "người mình thương" đó sao. Nhưng tuyệt nhiên, cô chưa bao giờ nói cho anh biết điều đó, cũng như anh, chưa bao giờ nói bất kì điều gì khẳng định tình cảm với cô, Dù mỗi khi nhớ lại, sắp xếp lại từng chi tiết nhỏ những ngày đó, cô hiểu ra mình đã vô tâm với anh đến mức nào.
Cô không muốn mình lặp lại sai lầm lần nữa. Cô muốn trốn chạy, bước chân cô cuống cuồng lao đi khỏi vòng tay anh. Cô đi mà gần như chạy. Anh không đuổi theo, không níu lấy. Như những ngày đó, anh và cô lao đến bên nhau, rồi lẳng lặng xa nhau. Không ồn ào, không níu giữ.
Rốt cuộc, giữa những điểm mốc thời gian lặp lại này. Cô phải làm gì, cho trọn vẹn những yêu thương?
---
Cô nhớ tiếng ghi-ta của anh, nhớ quá nhớ quá ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét