Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

Nhạc, con chữ và cõi lòng


[Lang thang vô tình nhớ ra cái bài này mình đã viết rất rất lâu rồi, cho Kenh9x, mà giờ trang không hoạt động nữa. May là có lưu link thì vẫn còn vào được, nên thôi mang về blog, lưu lại những gì đã từng là của mình.] 




Lâu lắm rồi tôi không còn nghe hòa tấu.

Cũng không còn đu đưa lòng mình theo điệu Violin réo rắt của thứ âm nhạc mà anh gọi là “ma quỷ” ấy: thứ âm nhạc vợ chồng, thứ âm nhạc của riêng Secret Garden mới có.

Lâu lắm rồi tôi không còn cho lòng mình như suối nguồn chảy tuôn mà không hề ngần ngại.
Tôi không khép cửa lòng mình nhưng tôi chưa bao giờ để nó có một ngày thoáng đãng. Trong cái không gian chật hẹp như căn gác xép nhỏ ấy, tôi chứa đầy kỷ niệm và bụi bặm không nỡ di dời.

Thời gian đó, tôi gột rửa kỷ niệm, gột rửa lòng mình bằng những bản Violin cứa vào tim.

Để thay máu!

Tôi vẫn đi cà phê với đầy đủ mọi loại âm nhạc.

Trịnh có, nhạc quê hương có, nhạc trữ tình có, nhạc sến có, hòa tấu cũng có nhưng chúng trôi qua tôi chóng vánh đến nỗi khi đêm về, tôi tự thấy đời sống mình mới buồn tẻ làm sao.

Âm nhạc và sách – tôi đã để chúng ngủ vùi trong chiếc tủ mục nát của lòng mình.

Thoáng chút ăn năn hối lỗi. Nhưng biết phải làm gì khi ngoài kia, thời gian cứ cắm đầu mà chạy bỏ xa tuổi thanh xuân? Nhiều đêm tôi đã nghĩ, liệu khi già hơn tôi có hối tiếc khi nhìn lại quãng đời này không?

Nghĩ vậy, tự dưng tôi thấy mình vớ vẩn.

Chắc hẳn ai cũng một lần tự vấn mình như thế. Tuổi tác hằn lên những nếp cười và nếp nghĩ.

Để tự ràng buộc mình.


Đêm nay, dọn dẹp lại máy tính, nhiều thứ hiện về và không thể nào tránh khỏi khoảnh khắc cũ. Những tháng ngày chưa có anh, những tháng ngày tôi tìm quên trong những nốt nhạc trầm bổng.

Đến nỗi khoảng thời gian đó tôi đã nghĩ, nếu không có âm nhạc và những con chữ, tôi chẳng biết bấu víu vào đâu cả. Có nhiều đêm nghiêng trôi, thấy tóc mình đẫm ướt.

Tôi nhận ra rằng con người ta chỉ thật sự khóc khi một mình

Tôi thường đắm mình vào những con chữ. 

Chúng rơi loạn xạ rồi tự xếp vào nhau theo cách hợp lý nhất. Những cái note, những dòng nhật ký để ở chế độ một mình cũng phần nào khiến lòng dịu lại. Tôi viết nhiều nhưng thú thật, tôi không dám viết đoạn kết cho những cuộc tình. Sự kết thúc có hậu và viên mãn ai cũng mong đợi nhưng tôi vẫn sợ những điều bất trắc. 

Nên bây giờ, dẫu có anh tôi vẫn để cuộc tình mình là một dấu chấm lửng. 
Có những chuyện người ta chỉ dám mơ một cách kín đáo nhẹ nhàng như một kẻ trộm trót nghĩ về hạnh phúc. 

Và tôi cũng vậy.

Đêm nay, bản nhạc cũ bật lên. 

Như thường lệ, tôi vẫn chỉ dám nghe một mình: khi hoàn toàn cô độc.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét