những ngày bắt nhịp khó khăn
[ Tháng hai uể oải ] - Dù qua hết tháng 2 rồi vẫn chưa đưa tâm trạng thoát khỏi được bài hát này.
---
(Ai đó mang cho tôi một nhánh hướng dương đi ?)
Cuộc đời của tôi rất lạ, chỉ khi có một người bước ra, thì người khác mới có thể bước vào.
Mà khi một người đã bước vào, tôi lại chẳng thể nào tự mình bước ra ...
Nên người đến, người đi, đôi khi chỉ mình tôi ở lại, đơn độc như một gốc cây lặng lẽ thầm thì đứng nhìn từ một nơi khuất lấp, nhìn từng chuyện nhỏ trôi qua như những thước phim không màu.
---
K. nói, nếu tôi lo lắng thì phải nói ra, phải tìm cách giải quyết, thay vì cứ im lìm như thế rôi lại ôm những vọng tưởng, những mệt mỏi, những hoài nghi và lo sợ vào mỗi mình, mà đôi lúc, còn trút vào cả K. Còn nếu tôi đã chấp nhận, đã thấu hiểu, đã không thể buông bỏ thì sao không tin tưởng mà bỏ hết những thứ huyễn hoặc kia đi.
Mà cái kiểu hoang hoải của tôi, cũng là thứ mà con trai rất ghét, cả tôi, cũng rất ghét.
Tôi biết, tôi biết nếu những mệt nhoài của tôi cứ trải điều trên con chữ, sẽ đến lúc A. không còn muốn ghé qua, không còn muốn nhìn thấy một đứa con gái luôn mệt nhoài với những suy tư của bản thân mà không chịu lắng lòng, không chịu mở to mắt ra nhìn thế giới.
Tôi biết, tôi biết khi chạm vào mùi hương A. trong ngày duyên phận ấy. Tôi đã lựa chọn tin tưởng trong một niềm tin vô điều kiện, vô chừng mực đến mức ngay cả bản thân tôi cũng không đoán biết trước sẽ đi về đâu. Nhưng những mâu thuẫn trong tâm trí cứ tràn đầy, nó khiến tay tôi ngừa ngáy, đầu tôi lùng bùng và chỉ có cứu cánh duy nhất trên con chữ.
Trải lòng cùng con chữ, tôi sẽ không làm phiền A. nữa, sẽ không trở thành đứa con gái phiền phức mà tôi luôn ghét nếu trở thành ?!
---
Chỉ là đôi lúc, thèm điên cuồng cảm giác, chỉ cần vươn tay đến, sẽ chạm được tới hơi ấm của A. ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét