"Người ta sẽ luôn tiếc nuối một việc nếu khi làm việc đó người ta đã không cố hết khả năng trong tình yêu lại càng như thế."
"Một chút mỗi ngày - Minh Nhật"
---
Cho nên, phàm đã là việc gì bản thân yêu thích và mong muốn, Cứ dốc hết lòng hết sức 1 lần.
Thành công thì tốt, không thành công thì thành nhân. Vì chắc chắn đến 1 thời điểm nào đó, nhìn lại sẽ thấy mình học hỏi được nhiều thứ từ chính các thành công đó, hoặc không, thì thành nhân từ cái thành công bị trì hoãn đó.
---
Thật ra mình luôn thắc mắc, rốt cuộc 1 cuộc sống có luyến tiếc và không luyến tiếc, cái nào mới tốt ?
Vì lúc nào cũng tâm niệm, ở mỗi 1 phút giây, cứ sống hết sức, yêu hết mình, dốc cạn cả cái nhiệt huyết tuổi trẻ mà theo đuổi bất cứ thứ gì mang cho mình cảm xúc, cảm giác hay cảm động, Vì có những thứ, bình thường vụn vặt thôi, nhưng qua đi rồi sẽ không trở lại nữa bao giờ. Nên trân trọng, từng chút một, từng phút một, mới chính là sống đủ sống đầy.
Mà đã sống đủ đầy, đã dốc hết ruột gan cho những gì mong cầu theo đuổi, thì ắt sẽ không luyến tiếc về sau.
Nhưng,
"Cuộc sống không hề luyến tiếc chính là cuộc sống chưa từng trải qua thứ gì đủ tươi đẹp mà luyến tiếc."
Vậy vấn đề là, 'trân trọng' và 'luyến tiếc' liệu có phải vẫn quá mâu thuẫn với nhau không ?
---
Ừ thôi thì đành sống hết lòng, lao hết sức, có ra sao thì ra, mà có ra sao cũng chẳng sao. He he ~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét