"Hãy yêu khi nỗi nhớ của con muốn
Đừng yêu khi nỗi cô đơn của con cần."
- Nín đi con - [Lê Nguyễn Nhật Linh]
---
Đây là 1 trong số ít những câu làm mình phải ngưng lại, ngồi yên suy ngẫm 1 lúc lâu khi lần đầu tiên đọc được đâu đó trên stt của ai đó ko nhớ rõ. Nó gieo trong lòng mình 1 sự day dẳng hoang mang.
Vậy khi nào bạn nhận ra bạn đang nhớ 1 ai đó chứ ko phải là vì bạn đang cô đơn nên mới cần 1 ai đó cạnh mình? Liệu bao nhiêu người phân biệt rõ ràng được ranh giới giữa chuyện vì là anh ấy nên tôi cần và vì tôi cần người cạnh bên nên chọn anh ấy?
Thế mới thấy sự đúng ở cái câu "Đàn ông tốt kháng cự được sức quyến rũ - Phụ nữ tốt kháng cự được sự cô đơn!" Hay "Chỉ khi bạn có thể sống bình thản với sự cô đơn, mới có thế thật sự toàn dạ yêu 1 người mà không ràng buộc, không áp đặt, không quỵ vào."
---
Nhưng giữa muôn ngàn người trên thế giới lướt qua, có thể níu tay 1 người lại, vậy có được coi là đã vượt được cô đơn và nhận thấy cần có 1 người?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét