Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Những viên gạch đầu

Đời mong manh quá kể chi chuyện mình...






Thật ra cái lạc quan bẩm sinh của mình là cái lạc quan dựa vào công việc. Tâm trạng có nhảm nhí cùng cực mệt mỏi hoang đường hư cấu tào lao đến mức nào, chỉ cần có ai đó nói vu vơ hoặc bàn bạc về những ước mơ công việc và mục đích, sự nghiệp tương lai gì đó, tự dưng sẽ thấy khá hơn và tràn đầy nhiệt huyết ngay.


Thảng như là ngồi vu vơ vài thứ về Mèo Béo Bakery​.


Đa phần những ai thân thiết và biết tính mình đều thấy rất lạ. Mình học IT - không phải kiểu học cho có mà là 1 thứ theo đuổi rất lâu từ những ngày rất xa mò mẫm máy tính, website, forum và nuôi cho mình những ước mơ con con bé nhỏ. Mình làm content writer như một kiểu duyên phận, và nó cũng là thứ thích hợp với mình nhất, một công việc đủ để mình có khát khao học hỏi nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn, phát triển nhiều hơn.


Xong rồi mình làm dự án khởi nghiệp là 1 tiệm bánh ngọt.


Bánh ngọt, hoàn toàn nghe không chút liên quan với đứa không thích ngọt, và càng không hề hợp lý với đứa hay vùi thân vào con chữ sách vở thay vì bếp núc, xông pha máu lửa thay vì quẩn quanh.
Nhưng, nó lại là tất cả những gì mà lúc này mình có thể ước ao và là niềm tin, chỗ dựa để có thể tiếp tục cố gắng, tiếp tục đứng dậy sau mọi vấp ngã, hoang mang và cô độc. Dĩ nhiên, Mèo Béo vẫn là viên gạch đầu tiên của những kiến tạo. Mình không dừng lại ở 1 tiệm bánh, và 1 tiệm bánh, chính là trạm đến đầu tiên trong 1 chuỗi những thứ hay ho khác, cả về sự nghiệp lẫn những thứ vụn vặt yên bình góp phần cho cuộc sống nhỏ nhoi, mà mình, và những ai tin tưởng mình đang cùng mong cầu và cùng bước đi.


Đợt nghĩ tết vừa rồi, khi mình chia sẻ với vài người bạn cũ về Mèo Béo, về cả Zodiack​ nữa. Đa phần mọi người đều thấy khả thi, nhưng trong đó vẫn vương chút gì đó rằng mình vẫn mang sự nghiệp đặt trong 1 cái lãng mạn và mơ mộng thái quá. Hầu như ai cũng ủng hộ mình làm, nhưng mình biết, 1 phần nào đó là do khả năng kể chuyện và thuyết phục, cũng như sự tin tưởng của những người bên cạnh dành cho mình, nhiều hơn là 1 dự án thật sự khả thi và được coi như 1 bước đầu khởi nghiệp vững chắc.


Nhưng những gì mình mong đợi và tạo dựng ở Mèo Béo, có lẽ ít ai biết, luôn nhiều hơn thế. Nhiều hơn cả những lợi nhuận (mà dĩ nhiên, lợi nhuận là điều tiên quyết phải có, dù sao, đầu óc mình vẫn là đầu óc của 1 đứa thực tế hơn những mơ mộng vẩn vơ), nhiều hơn cả một viên gạch, nhiều hơn cả sự lãng mạn cố hữu và những mộng ước viễn vông. Mà có lẽ, cũng ít ai biết, mình luôn cần những sự ủng hộ, động viên và tin tưởng, ở giai đoạn này, hơn bất kì lúc nào. Ít ai biết, mình sợ hãi những sự ra đi và chỉ còn sót lại mình mình cô độc, quẩn quanh và tự mình cố gắng đến mức nào. May mắn, những người cùng mình đi vẫn đang cùng mình đi, dù khó khăn hàng ngày vẫn nhảy xổ ra trước mắt, những gập gềnh vẫn hiển hiện dưới chân chúng mình mỗi ngày.


Nên, những gì hạnh phúc và vui vẻ cảm nhận được từ Mèo Béo, mình vẫn ghi lại vào sổ hàng ngày. Những gì mệt mỏi và bực dọc từ Mèo Béo, mình cũng ghi lại, và xé đi, vứt bỏ.


'Đi cùng nhau' là tất cả những gì cần và đủ để chạm đến những gì đã cùng mong cầu, đúng không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét