Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

"Người không thôi làm xa tay với... "


"Thế thôi em sau một đêm xuân 
Tình thưa vắng ta thôi ân cần
Thế thôi em sau nụ hôn thơm
Là bay hết hương trầm
Là bay hết màu son, màu tươi, màu yêu dấu
...
Giấc mơ mỏng manh sao chưa lớn đã già
Sao ngày mới lên trong lòng đã quên
...
Đời không thôi làm cơn mưa mới
Người không thôi làm xa tay với
Nhớ lắm tình ơi, ta đón cơn buồn trôi "
- [Tàn Phai]




Ngày đó, em mang thứ tình cảm nhỏ nhoi và yếu ớt của mình, đặt vào anh, cũng chỉ là vì ngày hôm đó, thời tiết dịu dàng và dễ chịu, anh mặc 1 cái áo sơ mi màu em thích, mùi nước hoa của anh thoang thoảng cũng đúng kiểu mùi em thích. Vì em nhớ, hôm ấy, anh đã cười với em 1 nụ cười rất tươi, ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt em khi mình bâng quơ vài câu chuyện đời thường.

Em chẳng phải đứa dễ yêu, nên cho đến tận lúc này, em cũng chỉ nghĩ rằng mình đã đặt vào anh một tình cảm rất nhỏ nhoi. Bên cạnh thứ tình cảm nhàn nhạt đó, còn kèm theo những sự chờ mong và hy vọng con con dày lên qua từng ngày từng ngày em nhung nhớ. Nhung nhớ, gõ ra từ đó em cũng thấy lạ kì. Đứa con gái kì lạ luôn ít ỏi tình cảm như em, lại có thể nhung nhớ một người dưng gặp mặt mấy lần.

Những cuộc gặp gỡ thoáng qua ít ỏi.

Những câu chuyện miên man nhưng ngắn ngủi vội vàng.

Những cái ôm xiết chặt giữa 1 đêm tưởng như đã rất rất xa, dù tính bằng ngày tháng thì lại rất gần.

Những nụ hôn cuồng vội anh đặt lên em mang những tình cảm nhỏ nhoi le lói nhen nhóm lên những mong cầu.

Đôi lúc lặng yên, em thấy mình buồn cười và vớ vẩn. Sao có thể nhung nhớ 1 người vốn dĩ còn quá lạ xa giữa cuộc sống của mình. Có anh, em vui cười, em ấm áp, Không có anh, thế giới của em vẫn xoay vần với bao nhiêu là gượng vội thoáng qua và những vòng quay tất bật. Lòng em, rốt cuộc có thứ gì đã và vẫn đang nảy sinh ?

Em vẫn luôn phải đấu tranh liên tục giữa tình cảm và lí trí của mình. Chân em muốn bất chấp lao đi tìm anh cho thỏa những ước mộng của cô gái trong em yếu mềm và khao khát yêu đương cuồng nhiệt. Nhưng lí trí trong em lại cản lại bằng 1 sức nặng vô hình, hay đơn giản hơn, em không biết làm cách nào, làm sao, phải làm sao để em có thể níu giữ anh và xây đắp những thứ tình cảm nhỏ bé còn hưa rõ hình hài trong em, làm sao nói cho anh hết những gì em vẫn đang nghĩ suy và mệt nhoài ?

Em chỉ là, muốn được nhìn thấy anh, muốn được nhìn thấy cái áo sơ mi anh mặc màu em thích, muốn ngửi mùi nước hoa dịu nhẹ từ sau gáy anh, muốn được nép vào anh ấm áp yên bình, muốn được hôn anh trong cuồng vội.

Anh à, làm sao để nói, em đang nhớ mong anh ?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét